Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 150



Chương 150

Trên lôi đài, Mục Long và Mục Thiên Dao đều mặc một bộ đồ trắng, một người vô cùng hào hoa, một người lạnh lẽo như sương.

“Có thể đạt tới mức này là vận may của ngươi, cũng là bất hạnh của ngươi”, Mục Thiên Dao cũng không sốt ruột ra tay mà chỉ nhìn chằm chằm Mục Long, trên người tản ra khí thế lạnh lẽo thấu xương, trong ánh mắt cũng lạnh như băng.

“Ồ? Trùng hợp là lúc trước Lãnh Vô Nhai kia cũng nói lời tương tự với ta”, Mục Long không thèm để ý, đương nhiên hắn có thể nhìn ra Mục Thiên Dao này đang muốn lấy khí lạnh cả người để uy hiếp hắn, khiến hắn sợ hãi.

“Hừ!”

“Sau đó ngươi sẽ biết thủ đoạn của ta, mục đích hôm nay của ta không chỉ là trở thành quán quân, đạt được Cửu Khiếu Hóa Long Đan, mà còn muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi”.

“Cho dù không có cách nào lấy tính mạng ngươi, ta cũng phải bắt ngươi quỳ xuống đất sám hối, an ủi sư tôn và ông nội ta ở trên trời có linh thiêng, Mục Long, ngươi cam chịu số phận đi!”

Mục Thiên Dao hừ lạnh một tiếng, giọng nói trở nên bén nhọn, khí thế Thiên Linh Hàn Thể hoàn toàn bộc phát, hơi lạnh thấu xương khiến tuyết bay trong hư không, mặt đất kết sương như muốn đông lạnh tất cả.

“Đồ gian trá chết không có gì đáng tiếc, muốn ta nhận tội, cứ nằm mơ đi!”, Mục Long cũng thúc giục chiến ý, không cam lòng yếu thế.

Đợt va chạm đầu tiên đương nhiên là so khí thế.

Cùng lúc đó, Lâu Thính Tuyết ngồi trên cao thấy một màn này thì hơi híp mắt phượng lại, sau đó nói với Triệu Linh Đan: “Quả nhiên Mục Long này không hổ là người được đôi mắt tinh tường của Triệu sư muội chọn trúng, ba ngày không gặp mà khí thế trên người lại mạnh hơn chút rồi”.

“Mục Thiên Dao kia cũng không kém, Thiên Linh Hàn Thể thật sự đã mang đến cho ta rất nhiều kinh ngạc”, Triệu Linh Đan cười nói.

“Nếu đã như vậy, ta cũng muốn đánh cược với Triệu sư muội, không biết Triệu sư muội có dám nhận không?”, Lâu Thính Tuyết sâu xa nói.

“Đây mới là mục đích của Lâu sư tỷ đúng không, thôi vậy, không biết Lâu sư tỷ nhìn trúng bảo vật nào của ta?”, Triệu Linh Đan mỉm cười. Từ lúc nghe Lâu Thính Tuyết khen Mục Long, nàng ta đã mơ hồ đoán được mục đích của Lâu Thính Tuyết.

“Sư muội đúng là một người thẳng thắn, nếu đã như vậy, ta cũng không vòng vo nữa”.

Nói xong, Lâu Thính Tuyết lật tay, trên tay xuất hiện một vật gì đó.

Đó là một chiếc bình ngọc màu tím, trong suốt óng ánh, khi chiếc bình ngọc hiện ra, xung quanh tỏa ra một mùi thơm lạ, cực kỳ sảng khoái và say đắm lòng người.

“Một bình Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ đánh cược với Chu Thiên Kiếm Đồ trong tay sư muội!”, Lâu Thính Tuyết bình tĩnh nói.

“Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, Lâu sư muội, không ngờ muội lại có thứ tốt như thế này!”, ngay lập tức, Tiêu Nhược Cuồng đi tới, vẻ mặt say sưa, nuốt nước miếng liên tục.

“Theo truyền thuyết, thiên hạ có bát đại cổ tửu, lần lượt là Túy Sinh Mộng Tử Thang, Ảm Nhiên Tiêu Hồn Tửu, Hồng Nhan Huyết Thang, Thần Ma Thiên Lộ, Hầu Nhi Tửu, Âm Dương Vô Căn Dịch, Huyền Minh Tuyết Ngọc Túy và Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ”, Kiếm Thập Tam đứng bên cạnh, hai mắt sáng lên, giống như đang đếm gia bảo.

“Không ngờ, Kiếm sư đệ cũng là người thích rượu”, Tiêu Nhược Cuồng vỗ vai Kiếm Thập Tam, như thể hắn ta đã tìm được một người bạn tri kỷ.

“Tất nhiên rồi, bát đại cổ tửu vô cùng quý hiếm. Nếu ta sớm biết Lâu sư tỷ có một trong số đó là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ thì ta đã lấy Chu Thiên Kiếm Đồ đổi từ lâu rồi”, Kiếm Thập Tam nhớ đến Chu Thiên Kiếm Đồ, càng nghĩ càng thêm đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.