Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 163



Chương 163

Dưới lôi đài, Tiết Vạn Triệt đang đứng ở vị trí mà Mục Long vốn đang ngồi xếp bằng mà cười như phát điên.

“Tên khốn nạn, ta giết chết ngươi!”

Chứng kiến cảnh này, Mục Thanh Khung hai mắt như muốn rách ra, trở nên đỏ au, trong lúc giơ tay lên đã đánh một quyền về phía Tiết Vạn Triệt, sau đó nháy mắt bay về phía Mục Long.

“Long Nhi…”

“Con thấy thế nào rồi?”, Mục Thanh Khung ôm Mục Long lên, hai tay của ông cũng như nội tâm, đều đang run rẩy kịch liệt.

Mục Long trước đây lúc chiến đấu với Mục Thiên Dao vốn đã bị trọng thương, mà hôm nay lại chịu một kích của cường giả Ngự Hồn cảnh trong trạng thái không chút phòng bị, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Nhìn con trai đang hấp hối, miệng đầy máu, trong lòng Mục Thanh Khung trào dâng bi phẫn: “Đều tại ta, bốn năm trước không bảo vệ được mẹ con, giờ đến con cũng…”

“Tiết… Vạn… Triệt!”

“Dám đả thương con ta, hôm nay ta sẽ giết sạch Huyết Sát Môn của ngươi, chó gà cũng không tha!”

“A…!”

Giây phút này, giọng nói của ông lạnh lẽo đến cùng cực, tựa như ma quỷ trở về từ cửu u địa ngục, toàn thân tản phát ra từng trận sát khí khiến người ta không rét mà run, trong lúc khua tay, Tử Điện Long Ảnh thương kêu lên ong ong, sắc bén chết người.

“Xằng bậy!”, trên cao tọa, Kiếm Thập Tam nhìn chằm chằm về phía Huyết Sát Môn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Còn Triệu Linh Đan thì trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái rồi nháy mắt xuất hiện bên cạnh Mục Long.

“Vẫn cứu được!”, Triệu Linh Đan mừng rỡ, sau đó lấy ra một viên đan dược luyện hóa dược lực chuẩn bị rót vào trong người Mục Long.

Thế nhưng lúc này Mục Long lại tỉnh, hắn yếu ớt mở hai mắt ra.

“Ta… không sao…”

Giọng nói của hắn vô cùng yếu ớt nhưng tinh quang trong ánh mắt thì không hề giảm đi.

Thấy vậy, Mục Thanh Khung vốn đang định giết Huyết Sát Môn cũng lập tức thu lại binh đao.

“Phốc…”

“Hí…”

Mục Long lần nữa phun ra máu tươi từ miệng, đồng thời cũng tác động đến vết thương khiến hắn đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.

Một chưởng này của Tiết Vạn Triệt quả thực uy lực khổng lồ, khiến hắn bị trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng nhưng có một câu nói rất hay thế này, đại nạn không chết ắt có hậu phúc!

Vốn dĩ, Mục Long đã đến thời khắc then chốt ngưng tụ phệ chủng, lực lượng của bản thân và lực lượng của phệ chủng giằng co lẫn nhau, tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng một chưởng này của Tiết Vạn Triệt vừa hay đánh vỡ sự giằng co này, đồng nghĩa với việc là giúp Mục Long.

Lúc này, trong cơ thể hắn đang có một hạt giống đen nhánh trôi nổi, khí đen quanh quẩn lượn lờ, phát ra từng trận khí tức thôn phệ đáng sợ.

Đây chính là phệ chủng, thuộc về truyền thừa của Thao Thiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.