Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 192



Chương 192

Không lâu sau đó, hai người đứng trước cửa một tòa nhà cao rộng.

“Tới rồi, đây chính là hội Thiên Vũ”, Kim Bá Thiên nhìn thấy có không ít người tụ tập ở đây nên cũng có chút kiêng kị.

Mục Long ngẩng đầu nhìn lên phía trên, quả nhiên trên cánh cửa có tấm bảng đề ba chữ thiếp vàng “Hội Thiên Vũ” thật to, trông có vẻ rất thanh thoát.

“Đi, đi vào trong nào!”

“Gì cơ? Tiến vào trong? Không, không được đâu, đến đây là được rồi, ta đã nghĩ kĩ rồi, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta mắng bọn hắn một chút, dùng cách thức xử lý của một người quân tử để sỉ nhục bọn họ, xả hết cơn giận này chúng ta liền bỏ chạy, tìm một chỗ để trốn tạm, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi hãy trở về… Ngươi làm cái gì đấy?”

Kim Bá Thiên đang nói thì bỗng nhiên cảm thấy tay phải trống trơn, ngay sau đó, con dao thái trong tay hắn bỗng hóa thành một vệt sáng màu vàng, chém vào tấm bảng tên treo trên cửa chính của hội Thiên Vũ.

Ầm ầm, tấm bảng tên kia bị cắt thành hai mảnh, rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Không chỉ có Kim Bá Thiên mà cả những đệ tử ngoại môn đang chờ hóng chuyện trước cửa cũng đều không ngờ rằng sẽ xuất hiện một cảnh tượng xuất sắc như vậy.

Vậy mà có người dám lấy dao chém nát bảng tên của hội Thiên Vũ ngay giữa thanh thiên bạch nhật, hắn muốn tuyên chiến với hội sao?

“Lẽ nào hắn là người của bốn đại thế lực khác?”

Trong lúc những tên đệ tử ngoại môn còn đang hoang mang, bỗng nhiên có người phát hiện ra con dao thái màu vàng trên tay Kim Bá Thiên, và con dao thái chém vỡ bảng hiệu của hội Thiên Vũ chính là một cặp.

“Là hắn, chính là hắn đã dùng một con dao chém nát bảng tên của hội Thiên Vũ!”, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của những tên đệ tử còn lại đều dồn về phía Kim Bá Thiên, trong mắt bọn họ tràn ngập sự kinh hoàng.

“Mẹ nó, các ngươi đừng có nói bừa, ngươi không thấy ta còn đang mải nói chuyện thì con dao đã bay đi mất rồi à”.

Giờ phút này, Kim Bá Thiên thật sự cảm thấy ấm ức, dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, thật là đau đầu.

Vậy mà Mục Long còn dùng chân nguyên thu hồi con dao thái màu vàng lại, đưa cho Kim Bá Thiên nói: “Mập mạp, dao của ngươi này”.

“Ngươi… Ngươi hãm hại ta…”, đống mỡ trên mặt Kim Bá Thiên run rẩy: “Chẳng phải ngươi nói là chỉ nhờ ta dẫn đường thôi sao?”, hắn ta dùng vẻ mặt khó có thể tin nổi nhìn Mục Long, hắn ta không ngờ rằng một người kiêu ngạo như hắn cũng sẽ đi hãm hại người khác.

“Chẳng phải chúng ta là huynh đệ sao? Đương nhiên là có phúc cùng hưởng rồi, những chuyện hay ho như tấn công hội Thiên Vũ, nếu như ta không kéo ngươi theo, thì chẳng phải là khiến cho ngươi phải hối hận cả đời sao?”, Mục Long cười nói.

“Tấn…Tấn công hội Thiên Vũ! Ta…Ta không có cái số để hưởng thứ phúc phần như vậy, lần này, ngươi thật sự sẽ hại chết ta đó…”

Trong lúc Kim Bá Thiên vẫn còn đang rên rỉ thì người của hội Thiên Vũ đã vội vã lao tới, nhìn tấm bảng tên nát vụn nằm trên đất, trong lòng bọn họ đầy căm phẫn, hận không thể giết kẻ đã hủy hoại nó.

“Là tên mù nào dám phá hủy bảng tên của hội Thiên Vũ bọn ta, muốn chết hay sao?”

“Ai làm chuyện này, mau bước ra đây!”

Đám người của hội Thiên Vũ mang vẻ mặt hung thần ác sát, nhìn tất cả những người chung quanh một lượt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.