Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 200



Chương 200

Trong hội Thiên Vũ có khoảng 100 đệ tử, lại đều thua trong tay Mục Long, vốn trong lòng đã hết sức bực bội, giờ nghe thấy giọng nói đắc ý kiêu ngạo ấy thì suýt nữa không kìm được phun ra một búng máu.

“Làm người, sao lại có thể vô sỉ như thế?”

“Lúc trước tấn công Mục Long sao lại quên mất cái tên này nhỉ?”

Mục Long thấy thế cũng không khỏi đen mặt, người này đúng là không biết xấu hổ. Lúc đánh nhau thì chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng mỉa mai người khác lại cực kỳ tàn nhẫn!

Toàn bộ của cải của người tu hành đều cất trong nhẫn trữ vậy, nên đám người hội Thiên Vũ vừa đi, tòa phủ đệ này lập tức vườn không nhà trống.

Chỉ là nơi này cũng xem như khu vực tốt nhất trong cả ngoại môn.

Bên trong có cổ thụ che trời, đình đài gác nước, thác nước chảy ngược như cá chép vượt Long Môn, đường mòn quanh co, linh khí nồng đậm. Trên hồ sen quanh quẩn từng làn sương trắng. Đây thật sự là một chỗ tu hành rất tuyệt, không biết tốt hơn Đạo Lư mà Mục Long tu luyện lúc trước bao nhiêu lần.

Vả lại, sự tranh chấp cỡ này giữa các đệ tử ngoại môn, chỉ cần không gây ra mang người thì tông môn sẽ không nhúng tay vào.

“Quả nhiên, mọi thứ đều phải dựa vào thực lực để tranh thủ. Ở tông môn cũng thế, mà thế gian cũng thế”, Mục Long thầm cảm khái, định sau này sẽ ở đây.

“Đại ca, giờ chúng ta coi như đã có được địa bàn của mình, cũng là lúc nên gây dựng một thế lực riêng xưng bá ngoại môn rồi”, Kim Bá Thiên nhìn mọi thứ, cảm giác như đang nằm mơ.

Có lẽ, lúc trước hắn ta có mơ cũng không ngờ có một ngày mình cũng có thể đứng ở một nơi như này. Chỗ này là nơi mà chỉ có đệ tử của hội Thiên Vũ mới được ra vào.

“Gây dựng thế lực? Cũng được, kể từ đó chúng ta cũng có thể đuổi đám người hội Thiên Vũ đi. Ở đây cũng có vẻ danh chính ngôn thuận. Vậy theo ý ngươi, nên gây dựng một thế lực như thế nào?”, Mục Long cười hỏi.

“Ta nghĩ rằng, giờ đại ca đã một trận chiến làm nên tên tuổi thì đương nhiên sẽ có rất nhiều nữ đệ tử sùng bái. Hay là chúng ta rèn sắt khi còn nóng, noi theo hội Linh Lung tuyển số lớn nữ đệ tử. Tu hành ấy mà, phải nam nữ phối hợp, cân bằng âm dương…”, Kim Bá Thiên nói xong, trong đôi mắt ti hí kia chợt trở nên nham nhở.

“Phụt…”, Mục Long lập tức phun hết nước trà trong miệng ra, tuyển nữ đệ tử, nam nữ phối hợp, cân bằng âm dương, cũng nể tên đó nghĩ ra được, đó mà là hướng về phía tu hành à?

Huống chi, Mục Long biết nếu thực lực không đủ thì mọi thứ đều là hư ảo thôi.

Hắn định gây dựng thế lực đơn giản là vì muốn đường đường chính chính sống yên ổn ở ngoại môn, chứ không phải để tranh quyền đoạt lợi, lập bè kết phái.

Suy cho cùng, hắn chỉ mới đến ngoại môn một ngày, vẫn chưa hiểu hết tình huống ở đây. Giờ người có thể tin được cũng chỉ có một mình Kim Bá Thiên. Hơn nữa, ba ngày sau Giang Thiên Vũ kia xuất quan thì đương nhiên sẽ có một trận chiến.

“Việc quyết định một thế lực có mạnh hay không không phải dựa vào có bao nhiêu người mà phải nhìn vào chiến lực đứng đầu trong đó, giống như hội Thiên Vũ vậy, số lượng gần trăm người nhưng không có nổi lấy một người đánh đấm ra hồn, chỉ là không biết chiến lực của Giang Thiên Vũ đó thế nào?”

“Vậy ý của lão đại là…”, Kim Bá Thiên lần nữa rót trà cho Mục Long rồi hỏi.

“Giống như ngươi nói trước đó, ta làm lão đại, ngươi làm lão nhị, cứ vậy là được, ngoại môn rốt cuộc chẳng qua chỉ là một chiếc ván nhún mà thôi, hà tất phải lãng phí tinh lực như vậy”, Mục Long nhấp một ngụm trà, bình tĩnh đáp.

Bốp!

Kim Bá Thiên nghe lập lập tức vỗ tay tán dương: “Sâu sắc, lão đại đúng là lão đại, nghe một buổi nói chuyện của huynh như được thức tỉnh, rẽ mây nhìn thấy mặt trời vậy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.