Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 221



Chương 221

Hơn nữa lúc trước Mục Long đột phá quá mức thuận lợi, cho nên lần này tuy chỉ là gông cùm xiềng xích cảnh giới nhỏ, nhưng lại giống như có một cái rãnh trời chắn đường đi của hắn, đây cũng là cân bằng!

Nếu như đột phá được thì con đường về sau chắc chắn sẽ thẳng tiến không lùi; nhưng nếu như lần này không có cách nào đột phá, vậy không biết ngày tháng năm nào mới đến lúc tăng cấp lần sau? Mục Long còn có lời hẹn ba tháng, hắn không đợi được.

“Cho dù như thế nào, hôm nay ta nhất định phải đột phá!”, dường như trong lòng Mục Long đã sinh ra chấp niệm.

“Phá cho ta!”

Trong lòng hắn, tất cả ý niệm lại bị cưỡng ép hội tụ lần nữa, hóa thành một thanh kiếm sắc chém mạnh lên trên gông xiềng hư ảo mà kiên cố kia.

Một cú chém này, Mục Long đã dùng hết toàn lực, gông xiềng chấn động mạnh, nhưng cũng chỉ là rung chuyển mà thôi, chứ không có dấu hiệu vỡ tan gì cả.

Mà cùng lúc đó, trong miệng Mục Long lại hộc ra một ngụm máu tươi, mặt hắn như giấy vàng, dáng vẻ giống như bệnh nặng mới khỏi vậy.

Sau lần va chạm này, gông xiềng vẫn bình yên vô sự, ý niệm bản thân của hắn lại bị vỡ nát, làm tinh thần của hắn bị thương, phản phệ.

“Nó thật sự không gì phá nổi như thế ư?”

Mục Long mở mắt ra, vẻ mặt quật cường lau khô máu tươi ở khóe miệng, lại lấy một nắm Huyền Linh Đan lớn nhét vào trong miệng, vận chuyển công pháp, bắt đầu chữa trị vết thương để thử lại một lần nữa.

Nhưng gông xiềng này dường như thật sự không thể phá vỡ, nó vững như thành đồng vậy.

Có điều Mục Long cũng không từ bỏ, hắn tiếp tục chém, bản thân bị thương nặng nhưng vẫn chém, rồi lại bị thương…

Hai ngày trôi qua, không biết Mục Long đã thử bao nhiêu lần, đã chịu bao nhiêu vết thương, tám trăm viên Huyền Linh Đan đã sớm bị tiêu xài không còn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không làm nên chuyện gì.

Mà gông xiềng kia cứ như là tấm phong ấn mà ông trời tự tay bày ra, ngăn chặn Mục Long bên ngoài cửa chính của Bích Cung tầng ba, không có cách nào tiến lên thêm nữa.

Trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi thấy cảnh này cũng cực kỳ lo lắng, đương nhiên nàng ta nhìn ra được tình cảnh gian nguy của Mục Long.

Cho dù khí huyết mạnh đến mức nào thì cũng không chịu được sức tàn phá như thế.

Ý niệm phản phệ, mỗi một lần sẽ khiến tinh khí của người ta bị hao tổn rất nhiều, dần dà sẽ dầu hết đèn tắt, đến lúc hồn và xác đều bị tổn thương, cho dù Đại La thần tiên có ra tay cũng không còn cách nào cứu được.

“Long ca ca, bây giờ cường độ thân xác của huynh đã vượt xa phạm trù cảnh giới Bích Cung, cho nên trình độ kiên cố của gông xiềng cũng vượt qua sức tưởng tượng, nếu như cưỡng ép đột phá, hậu quả khó mà lường được, hãy dừng lại đi đã”, trong giọng nói của Hoan Nhi lộ ra vẻ lo lắng.

“Dừng lại ư… Tu hành là một con đường không có lối về, từ lúc ta bắt đầu tu hành đã được xác định là không có cách nào quay đầu rồi, cũng không thể ngừng lại được”, Mục Long lại bị thương nặng lần nữa, đau đớn cười một tiếng.

“Vốn dĩ dự định tu hành ban đầu của ta chỉ là rửa sạch nỗi nhục, tìm ra mẫu thân của ta, nhưng về sau ta gặp rất nhiều người, thứ mà họ phải gánh vác trên người còn nhiều hơn thế này…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.