Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 232



Chương 232

“Mấy tiểu tử kia, không lo ở linh phong của mình truyền đạo thụ nghiệp mà chạy tới Huyền Tâm Huyễn Linh cốc này làm gì?”

Khi giọng nói này cất lên, các vị phong chủ giật bắn người, họ vội vàng quỳ xuống rồi nói: “Vãn bối tham kiến Tượng Vương đại nhân!”

“Miễn lễ”, người được gọi là Tượng Vương đại nhân có vẻ không khắt khe về lễ tiết lắm, ra hiệu cho mấy người miễn lễ.

“Đến phong chủ cũng phải hành lễ, địa vị của Tượng Vương đại nhân này cao thật”.

Mục Long nhìn bóng dáng mờ ảo giữa không trung, bỗng dưng liên tưởng đến Uy Ngục Huyền Phong. Nghe nói Uy Ngục Huyền Phong được tạo ra bởi Tượng Vương đại nhân này, quả là người có đại thần thông mà.

Tuy nhiên, ngay sau đó, khi sương mù tan đi để lộ khuôn mặt của Tượng Vương, Mục Long tức khắc giật mình.

“Sao lại là…”

“Bất ngờ lắm à nhóc con?”, Tượng Vương từ hư không từng bước một đi xuống, nhìn Mục Long cười hỏi.

Không ngờ vị Tượng Vương đại nhân này chính là người đàn ông râu quai nón hắn gặp ở Tụ Linh tháp.

“Đệ tử ra mắt Tượng Vương tiền bối!”, Mục Long thấy ông ta lập tức hành lễ. Những đệ tử ngoại môn xung quanh cũng không ngốc, cường giả nào được phong Vương ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh.

“Thôi, miễn lễ”, Tượng Vương cười rồi vung tay, mọi người đều được đỡ dậy bởi một sức mạnh vô hình.

Sau đó, Tượng Vương vừa cười vừa mắng mấy vị phong chủ: “Bổn tọa xưa nay kín tiếng, nay bị mấy tiểu tử thối các ngươi nhốn nháo nên ai cũng biết cả rồi, sau này bổn tọa biết ở ẩn thế nào đây?”

Các phong chủ nghe xong suýt thì bị sặc chết, người nào người nấy cười trừ, thầm nghĩ: “Ngài mà kín tiếng á? Ai trong Tiêu Dao Thần Tông mà không biết tên tuổi của Tượng Vương chứ? Chỉ có đám đệ tử ngoại môn chưa hiểu sự đời này thôi…”

Nhưng Tượng Vương là một trong những cường giả đứng đầu Tiêu Dao Thần Tông, kể cả phong chủ như bọn họ cũng phải xưng là vãn bối. Họ ngại ngùng nói: “Tượng Vương đại nhân nói đúng lắm, bọn ta biết tội…”

“Thôi, bổn tọa trấn giữ linh mạch Tiêu Dao Thần Tông, Huyền Tâm Huyễn Linh cốc này cũng nằm trong sự quản lý của bổn tọa, hôm nay các ngươi tới đúng lúc lắm, vì sắp tới sẽ có một cuộc chiến giữa rồng và rắn đấy!”

Tượng Vương nở nụ cười bí hiểm, chỉ tiết lộ vừa đủ thông tin rồi dừng, không nói thêm gì nữa, để mặc các phong chủ tự suy đoán.

“Nghe nói có người phá kỷ lục đúng không, ai thế, ra đây cho bổn tọa xem nào!”, Tượng Vương lớn tiếng.

Tượng Vương mới vừa rồi còn làm điệu bộ cao nhân kiệm lời bỗng dưng trở nên cực kỳ sôi nổi.

“Không phải bảo sống kín tiếng à?”, mấy vị phong chủ nhìn nhau, nhưng họ cũng không dám nhiều lời.

“Đệ tử Sở Tùy Duyên bất tài, có lẽ nhờ có duyên phận nên đệ tử mới may mắn phá vỡ kỷ lục, tùy duyên, tùy duyên thôi ạ…”

Nghe thấy câu này, trong lòng ai nấy cũng đều ghen tỵ.

“Mẹ nó, phá kỷ lục thì phá kỷ lục đi, sao cứ lải nhải hai từ tùy duyên là sao nhỉ?”

“Bực mình quá đi mất, hắn mà không phải đầu bảng Sơn Hà, ta không đấu lại thì thể nào ta cũng phải đánh hắn một trận cho bõ tức”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.