Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 255



Chương 255

Mục Long không thể không khâm phục vận khí của tên này, mặc dù thành tích hai cửa ải trước của hắn ta không tệ nhưng cuối cùng khiến linh ngư sợ quá chạy mất dép, thành tích thê thảm cũng là chuyện bình thường.

“Tóm lại, có thể cùng lão đại đi đảo Phục Ma là được!”, Kim Bá Thiên cười hi hi nói.

“Ừ, tiếp theo ngươi dự định thế nào?”, Mục Long hỏi.

“Đương nhiên là phải mừng công rồi, Kim Bá Thiên này đã từng tràn đầy anh tuấn, ngọc thụ lâm phong thế nào mà hôm nay vì danh sách thí luyện đã gầy thế này, đương nhiên chủ yếu vẫn là nhờ vào công lao của lão đại…”

Kim Bá Thiên nói rồi đã bắt đầu mồm dẻo như kẹo kéo, tựa hồ đã không thể chờ đợi để ăn một bữa thỏa thích vậy.

“Vậy sao, nếu đã thế thì ta biết một nơi được lắm đấy”, Mục Long cười thần bí.

“Ồ?”, Kim Bá Thiên lập tức sáng mắt lên.

“Đệ nhắm mắt vào đi ta dẫn đệ đi”, Mục Long dặn dò nói.

“Đương nhiên rồi, chỗ mà lão đại chọn đương nhiên sẽ không sai, chắc là sơn hào hải vị, rượu ngon món ngon, cực kỳ tiêu dao sảng khoái rồi”, Kim Bá Thiên nhắm hai mắt lại, chìm đắm trong ảo tượng tuyệt đẹp.

“Đương nhiên”, Mục Long khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.

Không lâu sau, Mục Long đã đưa hắn ta đến một nơi.

“Đến rồi”.

“Đến rồi sao, đệ chẳng ngửi thấy mùi gì cả, chắc là do hôm nay đã tiêu hao quá độ, mũi mất linh rồi”, Kim Bá Thiên khịt khịt mũi, sau đó tháo miếng bịt mắt xuống.

Nhưng khi hắn ta nhìn thấy ba chữ Tụ Linh tháp thì lập tức hoang mang.

“Mừng công mà, vừa chúc mừng vừa thuận tiện luyện công, đúng là tiêu dao sảng khoái”, Mục Long cười nói.

“Đây…”, Kim Bá Thiên không biết phải phản bác thế nào.

“Hay là, chúng ta về ăn bữa cơm, ngủ một giấc thật ngon lấy sức rồi sáng sớm mai hãy đến được không?”, Kim Bá Thiên hỏi.

“Đệ nói xem?”, Mục Long cười híp mắt lại nhìn hắn ta, trên người bắt đầu tản phát ra khí tức đáng sợ, khiến Kim Bá Thiên thấy thế mà trong lòng ớn lạnh.

“Khụ khụ, lão đại, huynh hiểu nhầm rồi, đệ chỉ nói vậy thôi, chúng ta vào trong đi, mừng công mà, vừa ăn mừng vừa thuận tiện luyện công…”, sau đó Kim Bá Thiên mặt mày như đưa đám vào trong Tụ Linh tháp.

“Tên này cũng không phải là hạng thiên tư ngu dốt, mà là do quá lười…”, thấy bóng dáng cực kỳ không muốn đó, Mục Long lắc đầu.

Sau khi vào trong Tụ Linh tháp, Mục Long lấy ra một thanh kiếm ném cho Kim Bá Thiên.

Kim Bá Thiên vốn tưởng rằng là bảo kiếm bình thường nhưng khi cầm trong tay thì lập tức tay mềm oặt, run rẩy.

“Tuyệt… tuyệt phẩm linh khí, lão đại huynh…”

“Không phải ngạc nhiên, lần khảo thí này ta tổng cộng có được hai thanh linh kiếm là Phá Vân và Liệt Sơn, nếu đệ đã gọi ta một tiếng lão đại thì thanh Liệt Sơn này tặng cho đệ để phòng thân”.

“Thí luyện Phục Ma đó e là cực kỳ hung hiểm, đệ vốn có tư chất, nhưng bình thường lại lười biếng tu hành, vì thế mà trong năm ngày này đệ phải ở trong Tụ Linh tháp này chuyên tâm tu luyện đi”, Mục Long căn dặn, lại lấy ra hai ngàn viên Huyền Linh đan đưa cho Kim Bá Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.