Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 258



Chương 258

Có điều, Tượng Vương không hề vội vàng nói, chỉ cười híp mắt lại hỏi: “Bổn tọa nghe nói ngươi đã từng đánh cược với Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, sau ba tháng sẽ quyết chiến với đệ tử của ông ta?”

“Đúng vậy, tiền bối cũng biết chuyện này sao?”

“Đương nhiên rồi, mặc dù bổn tọa không thích bận tâm đến mấy chuyện tào lao trong tông môn, nhưng chuyện này thì cũng có nghe qua, nghe nói đến nha đầu Linh Đan cũng bị đày vào Khổ Tịch Hàn Nhai, đi diện bích kiểm điểm rồi à?”

“Vâng, Đan sư tỷ đều là vì bênh vực ta nên mới… có điều ta đã thề, sau ba tháng ta nhất định sẽ đường đường chính chính đánh bại tên Lâm Cảnh Thiên đó, trả lại tự do cho Đan sư tỷ!”, Mục Long nói rồi, giữa mi vũ tràn ngập vẻ kiên định.

“Nguyên Vô Thiên cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi sao?”, Tượng Vương nói rồi trở nên đăm chiêu, tựa như đang có suy nghĩ khác.

Sau đó, ông ta nhìn Mục Long, nói ra một câu thế này: “Nếu như Nguyên Vô Thiên và ngươi đã có giao kèo, vậy thì ngươi sẽ không thể thắng”.

Nghe vậy, Mục Long tỏ ra không hiểu, hỏi: “Tại sao?”

“Rất đơn giản, bởi vì ông ta từ trước đến nay chưa từng thua, nếu như ông ta thua thì đã không phải là Nguyên Vô Thiên”, trong thần sắc của Tượng Vương lại có thêm vẻ cao thâm.

“Sao hả, rất ngờ vực phải không? Ngươi đang tò mò, rõ ràng bổn tọa coi trọng thiên tư ngươi nhưng tại sao lại nói ra những lời đả kích như vậy đúng không?”, Tượng Vương dường như đã nhìn thấu tâm tư của Mục Long.

“Đúng, đệ tử không phục”, Mục Long kiên định nói.

“Nhưng, điều mà bổn tọa nói đều là sự thật”.

Tượng Vương thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Sự phức tạp của phân tranh trong tông môn vượt xa khả năng hiện tại ngươi có thể chạm đến, nếu như Nguyên Vô Thiên đã mở lời thì ông ta ắt đã nắm chắc phần thắng”.

“Ý của tiền bối là, cuộc giao kèo này từ khi bắt đầu đệ tử đã định sẽ là sẽ thua rồi sao?”, Mục Long hỏi.

“Không sai!”

“Vậy đệ tử cũng phải thử, Mục Long ta không sợ thua, cho dù có thân bại danh liệt, mình đầy thương tích thì cũng có gì đáng sợ”, Mục Long cắn răng, cực kỳ quật cường.

“Biết rõ không có hi vọng mà vẫn cố chấp muốn thử sao?”, Tượng Vương cười nói.

“Vậy tiền bối có biết, ba tháng trước ta từng là phế vật ai ai cũng biết ở thành Hàn Giang không?”

“Bốn năm trước, thái tử Long tộc, Ngạo Tuyệt Thần rút hết một thân huyết mạch Long tộc của ta, đưa mẹ ta đi, ta làm phế vật đúng bốn năm trời, sự khinh thường của người trong tộc, tiểu nhân ức hiếp ta đều đã trải qua, nhưng ta chưa từng khuất phục, ta từng thề rằng cuối cùng sẽ có một ngày ta phải đánh bại Ngạo Tuyệt Thần, tìm lại mẹ ta!”

“Dám hỏi tiền bối, Pháp Vương Nguyên Vô Thiên đó so với cậu của ta Ngạo Tuyệt Thần thì thế nào?”, Mục Long lại hỏi.

“Không bằng một phần nhỏ của người vế sau”, Tượng Vương nghe vậy cuối cùng chỉ đành cười khổ.

“Nếu đối mặt với Ngạo Tuyệt Thần ta còn có dũng khí báo thù, huống hồ là Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, nếu như hiện tại ta đến dũng khí để đối mặt với ông ta cũng không có thì sau này làm sao đối mặt với Ngạo Tuyệt Thần đây, thậm chí là đối thủ mạnh hơn?”

Mục Long hít sâu một hơi, nhìn Tượng Vương rồi nói: “Cho nên, tiền bối nói rằng không có hi vọng, nhưng trong mắt ta, hi vọng chỉ có trong tâm ta, nếu như tâm ta không bại thì hi vọng vẫn còn!”

Trong đôi mắt của Mục Long lúc này bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực, hoàn toàn không hề có bất cứ ý định rút lui nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.