Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 267



Chương 267

Người ngày trước âm mưu giết hắn bị hắn đánh bại, hiện tại lại đổi trắng thay đen, quay ra cắn ngược, bảo hắn sao có thể không tức giận đây?

Trưởng lão tông môn coi hắn là ung nhọt, đánh lừa dư luận, cố ý thiên vị, khiến 800 đệ tử liên hợp giết hắn, bảo hắn sao có thể không điên cuồng?

Nghe thấy tiếng cười sang sảng của Mục Long, Giang Thiên Vũ cảm thấy ngoài chói tai ra thì tò mò nhiều hơn.

Dưới tình huống thế này, Mục Long đã là chuột chạy qua đường, ai ai cũng có thể giết chết mà hắn lại không hề có biểu hiện sợ hãi nào.

Ngược lại, tiếng cười này của hắn rõ ràng lại tùy tiện như vậy, hắn thật sự không sợ chết sao?

“Mục Long, sắp chết đến nơi mà ngươi vẫn có thể cười được ư?”, Giang Thiên Vũ hỏi.

“Tại sao ta không thể cười?”, Mục Long lúc này nhìn Giang Thiên Vũ, nhìn đám đông, vẻ mặt châm biếm.

“Nghĩ Mục Long ta có đức có tài gì mà vừa vào Tiêu Dao Thần Tông đã bị ngàn người nhắm vào trong thiên điện, Pháp Vương và ta giao hẹn ba tháng. Vào ngoại môn thì tiểu nhân ức hiếp, ta chỉ phản kháng thì bị người ta uy hiếp ký lên Sinh Tử khế, ép lên Sinh Tử đài!”

“Nói cái gì mà quyết sống chết trên Sinh Tử Đài, đến cuối cùng chẳng qua chỉ là một trò cười!”

“Trong Tụ Linh tháp, ta vốn không hề có ý định tranh giành, thế nhưng đám chuột bọ lại bức bách, Tượng Vương chứng kiến, phân cao thấp trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc mọi người đều đã chứng kiến thắng thua!”

“Mục Long ra vốn là người thẳng thắn quanh minh chính đại, mà giờ lại bị biến thành hạng dã tâm thâm độc, mưu hại thiên tài tông môn. Chẳng lẽ ta phải chấp nhận không phản kháng khi bị người khác ức hiếp, phải làm con cừu non cho người ta thịt sao? Thiên hạ này nơi nào có đạo lý như vậy?”

Giọng nói của Mục Long vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ, tất cả những tức giận từ khi gia nhập Tiêu Dao Thần Tông đến nay dường như đều đang được hắn trút ra.

Hắn chỉ có thù với Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ, mà giờ lại bị người ta đổi trắng thay đen, ai ai cũng muốn giết, Mục Long đã từng đắc tội với tất cả mọi người sao?

Không chỉ có vậy, trưởng lão tông môn vốn phải công bằng nghiêm mình, nhưng lại nghe mấy lời gièm pha mà không nghe hắn giải thích đã hạ mệnh lệnh, hành động này quá rõ ràng.

Cho nên Mục Long phẫn nộ, Mục Long thấy bất bình!

Từ khoảnh khắc gia nhập Tiêu Dao Thần Tông, hắn đã nhẫn nhịn, nhưng lúc này đám người này lại muốn giết hắn, Mục Long há có thể nhẫn nhịn tiếp?

Có điều, nghe Mục Long nói vậy, trưởng lão áo xám đó lập tức phát ra một tiếng hừ lạnh: “Nói năng bậy bạ!”

“Ăn nói bậy bạ!”

“Loại người bị Long tộc trục xuất như ngươi, cho ngươi tu luyện ba tháng trong Tiêu Dao Thần Tông đã là ân huệ to lớn với người rồi. Thế mà ngươi còn liên tục hãm hại hại thiên tài, nhằm phá hủy căn cơ của Thần Tông ta, sao ta có thể tha cho ngươi được?”

“Sự tồn tại của ngươi vốn là hòn đá mài dao cho đệ tử Pháp Vương, loại thấp kém như ngươi thì có giết cũng chẳng cần lý do!”

Câu đó vừa được nói ra thì có rất nhiều người trong đám đệ tử thí luyện đều gật đầu.

Lúc trước thấy Mục Long có tư chất khủng bố, nhưng không ngờ tông môn lại chẳng coi Mục Long là cái đinh gì, ngay cả họ cũng không bằng. Thoáng chốc đã khiến lòng họ nguôi ngoai rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.