Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 61: 61: Tiên Thiên Kiếm Cốt




Nhưng đúng lúc này, Triệu Linh Đan đứng trên bục cao như nhận ra điều gì, bỗng nhiên nhìn về phía Mục Long với đôi mắt sáng ngời phảng phất đã nhìn thấu mọi chuyện.

“Ánh mắt kì lạ thật, hay là đệ tử của tông môn lớn đều lợi hại như thế? Mình chỉ đang suy nghĩ thôi mà, sao cảm giác cô ấy biết hết rồi thế nhỉ?”, Mục Long thầm giật mình, vội vàng nhìn sang nơi khác.

Lúc này, Hoan Nhi cười nói: “Mắt của Triệu Linh Đan này quả thật khác với người bình thường, bẩm sinh cô ấy đã có Phá Vọng Thần Đồng, còn được gọi là ‘Tuệ Nhãn’, có trực giác nhạy bén, hơn nữa còn có thể nhìn thấu tất cả sự huyễn hoặc, là thiên tài hiếm có”.

“Bên cạnh đó, ba người còn lại không ai là không đứng hàng xuất sắc trong thế hệ đồng lứa.

Xem ra tông môn họ rất quan tâm đến cuộc tuyển chọn năm nay”.

“Ừm.

Dù sao chăng nữa, ta nhất định phải trúng tuyển mới được.

Lỡ may được vào Tiêu Dao Thần Tông thì không khéo được nhận máu con thỏ đó nữa ấy chứ”, Mục Long vừa nói vừa lén nhìn con thỏ.

Bốn người đứng trên bục cao quan sát đám đông bên dưới với những vẻ mặt khác nhau, dường như họ đang tìm kiếm gì đó.

“Bắt đầu đi”.

Kiếm Thập Tam thoáng nhìn thành chủ Mạnh Nam Thiên ra lệnh, biểu cảm vẫn không đổi.


Câu nói ấy làm Mạnh Nam Thiên run sợ, không dám chậm trễ.

Buổi tuyển chọn hôm nay là một sự kiện trọng đại, đích thân thành chủ hắn ta sẽ đứng ra chủ trì.

“Trận đầu, Mục Hàn Vân của Mục gia đấu với Lãnh Vô Nhai của Huyết Sát Môn!”
Sau khi đọc hai cái tên, Mạnh Nam Thiên liếc nhìn vị trí của Mục gia và nhếch mép cười lạnh.

Thành Hàn Giang có tổng cộng năm thế lực, Mạnh gia chiếm giữ phủ thành chủ, Cơ gia thành đông, Mục gia thành nam, Huyết Sát Môn thành tây và Bách Thảo Đường thành bắc.

Năm thế lực luôn đấu tranh gay gắt với nhau vì giành giật lợi ích, đến mức ngay cả phủ thành chủ cũng không thể bá chiếm chuyên quyền.

Trong đó phải kể đến lòng hận thù nhiều thế hệ giữa Huyết Sát Môn và Mục gia, cộng thêm bốn năm trước Mục Thanh Khung từng giết một vị trưởng lão của Huyết Sát Môn, hai bên như nước với lửa.

Tuy nhiên, danh sách đấu cặp được rút thăm ngay tại hiện trường, có sự giám sát của sứ giả các tông môn, không ai dám gian lận.

Nghe đối thủ là người của Huyết Sát Môn, nét mặt Mục Long lập tức trở nên rét lạnh, hắn hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với Huyết Sát Môn cả.

Lúc ở trong dãy Nghi Lăng, tên Tiết Đoạn Lãng nọ muốn mượn gió bẻ măng, đã thế còn muốn mang đầu Mục Long về nhận thưởng.

Hắn mà không dung hợp với Thao Thiết chân huyết ngay giây phút nước sôi lửa bỏng thì hậu quả khó lường.

“Cẩn thận chút, không ổn phải nhận thua ngay!”, trước khi lên đài, Mục Long dặn dò Mục Hàn Vân.

Mục Hàn Vân là cháu của tứ trưởng lão Mục gia, là một người ôn hòa, Mục Long cũng có đôi chút ấn tượng, tu vi của y ở Tam Trọng Thiên của Thoái Phàm cảnh.

Mục đích của Mục gia là cho đệ tử lên tỉ thí với các thiên tài ngoại tộc để tôi luyện tu vi, nhưng gặp Huyết Sát Môn thì phải đề cao cảnh giác.

“Vâng, ta biết rồi, cảm ơn thiếu gia đã nhắc nhở”, Mục Long là người cầm đầu thế hệ trẻ Mục gia hiện nay, họ rất kính trọng hắn.

Cùng lúc đó, đệ tử Huyết Sát Môn cũng lên đài.

Lãnh Vô Nhai - đệ tử quan môn của môn chủ Huyết Sát Môn Tiết Vạn Triệt.

Trên võ đài, Lãnh Vô Nhai nhìn Mục Hàn Vân với vẻ mặt khinh thường, bảo: “Nghe nói mấy ngày trước Mục gia lục đục nội bộ, sao nào, giờ Mục gia bần cùng quá hay gì mà đến một con kiến hôi chỉ mới Thoái Phàm cảnh cũng dám bước lên võ đài này?”
“Hay là ngươi quỳ xuống gọi ta vài tiếng ông nội đi rồi ta sẽ tha cho ngươi, thế nào?”
Lãnh Vô Nhai vừa nói vừa cố ý liếc người trong Mục gia bên dưới bằng ánh mắt đầy khiêu khích, hắn ta còn bộc phát cả uy thế của Bích Cung cảnh.

“Ngươi…”

Mặc dù Mục Hàn Vân bình thường rất hiền lành nhưng cũng tức giận khi bị sỉ nhục, nhục nhã trước mặt tất cả mọi người trong thành như thế.

“Lãnh Vô Nhai, con cháu phải ưu tiên danh tiếng của gia tộc lên hàng đầu, đã vậy thì cho dù ta không địch lại thì cũng muốn đánh một trận với ngươi, để cho ngươi thấy tâm huyết của trai tráng Mục gia ta!”
“Nói hay lắm!”
Nghe vậy, những đệ tử trong Mục gia tức khắc trầm trồ khen ngợi.

Nhưng Mục Long nghe vậy lại tái mặt: “Hay cái rắm!”
Lãnh Vô Nhai này rõ ràng là sợ Mục Hàn Vân vừa lên đã đầu hàng vì e ngại thực lực Bích Cung cảnh của mình, mới cố ý chọc giận Mục Hàn Vân, mục đích là muốn Mục Hàn Vân chiến đấu.

Không thể tin được trò khích tướng đơn giản như thế mà cũng nhìn không ra.

Hơn nữa, kể từ khi Lãnh Vô Nhai ra sân, Mục Long liền cảm giác người này không đơn giản, dường như trong cơ thể gã ẩn chứa khí thế sắc bén đến đáng sợ khiến người ta e dè.

Quả nhiên, Lãnh Vô Nhai nghe Mục Hàn Vân nói vậy thì bật cười, một nụ cười đầy đắc chí.

Đệ tử trong Huyết Sát Môn cũng tỏ ra khinh miệt: “Chỉ là Thoái Phàm cảnh thôi mà cũng dám tuyên bố muốn đấu với đại sư huynh, chắc là không biết chữ chết viết thế nào đây mà!”, dễ thấy họ đều biết rõ sự khủng khiếp của Lãnh Vô Nhai.

“Bắt đầu!”, Mạnh Nam Thiên tuyên bố.

Ngay sau đó, Lãnh Vô Nhai đột ngột ra tay.

Gã khép hai ngón tay lại, chân nguyên trong nháy mắt bùng nổ trên đầu ngón tay.

Đó là một đạo kiếm quang cực kỳ sắc nhọn, mới giây lát thôi mà đã đâm thủng cổ họng Mục Hàn Vân rồi.

Một chiêu tuyệt mệnh!
Đường đường là cường giả Thoái Phàm Cảnh mà chẳng có lấy cơ hội nhận thua khi đứng trước Lãnh Vô Nhai.


Ầm!
Mục Hàn Vân mở to mắt, trợn trừng nhìn phía trước.

Có một cái lỗ máu trên yết hầu của y.

Sau đó, đôi mắt y không còn sáng ngời nữa, thi thể rơi thẳng xuống đất.

“Vân Nhi…”, tứ trưởng lão ngồi trên ghế phía Mục gia nhìn chằm chằm hình ảnh trên võ đài, mắt trợn to đến mức như sắp nứt, toàn thân bộc phát khí thế bàng bạc.

Toàn bộ Mục gia đều nổi giận.

Quy định của buổi tuyển chọn là không được cố ý gây nguy hiểm tính mạng cho người khác.

Cùng lúc đó, sứ giả Kiếm Thập Tam của Lăng Thiên Kiếm Tông thình lình đứng dậy, nhìn bóng dáng trên võ đài chòng chọc mấy nhịp rãi với ánh mắt sắc như dao rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Chân nguyên hóa kiếm, không ngờ là Tiên Thiên Kiếm Cốt!”
Vừa nghe thấy lời này, toàn bộ thành trì đều chấn động.

“Tiên Thiên Kiếm Cốt, sao có thể là Tiên Thiên Kiếm Cốt chứ!”
Cả sứ giả của hai tông còn lại là Tiêu Nhược Cuồng và Lâu Thính Tuyết cũng thảng thốt.

Thể chất tu kiếm trời sinh!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.