Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 73: 73: Ngươi Có Phục Hay Không




"Kiếm khí bản nguyên, Tiên Thiên Kiếm Cốt trong cơ thể hắn đã trưởng thành đến tình trạng như thế rồi sao?"
Kiếm Thập Tam nhìn qua một màn trên lôi đài, bên trong kiếm khí màu xám kia tràn ngập ý hủy diệt và giết chóc làm hắn ta phải chấn động.

Sau đó, hắn ta nhìn về phía Triệu Linh Đan nói: "Quả nhiên Triệu sư muội không hổ là người có đôi mắt tinh đời, Mục Long này đúng là không tầm thường, có thể làm cho Tiên Thiên Kiếm Cốt phóng thích ra kiếm khí bản nguyên, đủ để kiêu ngạo".

Kiếm Thập Tam nói xong liền nhìn lướt qua Kim Cương Thần Hồ kia, sau đó mới tiếp tục chú ý đến trận chiến trên lôi đài, mà Triệu Linh Đan lại vẫn dửng dưng cứ như là chưa nghe thấy.

Lãnh Vô Nhai đã ngưng tụ được kiếm khí bản nguyên, đó là một thanh kiếm lớn màu xám treo ở trên không, trong đó tản ra khí tức nguy hiểm, cho dù là ở khoảng cách rất xa vẫn làm cho người ta phải rùng mình, dựng hết cả lông tơ!
"Kiếm khí này có thể chém được Ngự Hồn!", trong đám người, một vị trưởng lão nhà họ Cơ nhìn kỹ lại với vẻ mặt kiêng kị, cuối cùng nói ra một như vậy.

Nghe thấy thế, con cháu nhà họ Cơ lập tức hít sâu một hơi, ngay cả sắc mặt của Cơ Trọng Dương có Xích Huyết Bá Thể kia cũng rất nghiêm trọng, nhìn chằm chằm lên lôi đài, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

"Kiếm khí bản nguyên của Tiên Thiên Kiếm Cốt, khí tức thật là khủng bố, chỉ sợ Mục Long sẽ phải dừng bước tại đây".

"Dưới kiếm khí này, hắn có thể còn sống hay không là một vấn đề khác".

Mọi người đều phải âm thầm lau mồ hôi.

Nhưng mà trên lôi đài, Mục Long nhìn qua kiếm khí kia lại nhếch khóe miệng nở nụ cười: "Rốt cuộc đã đến rồi ư?"
Trong cơ thể của Mục Long có Hoan Nhi, sao lại không biết Tiên Thiên Kiếm Cốt chứ?
Hắn biết có Kiếm Thập Tam che chở, hắn không được giết Lãnh Vô Nhai, cho nên Mục Long vẫn luôn chờ đợi Lãnh Vô Nhai ra hết con át chủ bài, phóng ra một chiêu mạnh nhất, sau đó đánh bại hắn ta, muốn hắn ta bị thất bại hoàn toàn, tâm phục khẩu phục!

"Diệt!"
Lãnh Vô Nhai thốt ra một chữ tàn khốc, vô tình.

Cùng lúc đó, thanh kiếm màu xám do kiếm khí bản nguyên kia ngưng tụ cũng lao từ trên không tới, kiếm khí kinh khủng bắt đầu lan tràn, quét sạch tất cả.

Giờ phút này, hư không xung quanh cũng như không chịu nổi gánh nặng mà vang lên kèn kẹt, những người có kiếm ở dưới lôi đài, thân kiếm kêu khẽ cứ như kiếm này chính là chí tôn của vạn kiếm, là tổ tiên của kiếm đạo vậy.

Kiếm khí bản nguyên đúng là kinh khủng như vậy!
"Đoạn Ngục… Đại Băng Diệt!"
Dưới thanh kiếm lớn màu xám hủy diệt, Mục Long tiến lên trước một bước, khẽ ngẩng đầu, giơ một ngón tay lên trời.

"Rầm rầm rầm!"
Trong cơ thể của hắn, khí huyết kêu dài, chân khí như biển đổ ào ra đại dương mênh mông.

Hai con mắt của hắn lại bị sấm sét màu vàng bao trùm, đường vân màu vàng đang lan tràn trong máu thịt cả người.

Huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên lại thức tỉnh lần nữa, trải qua một tháng rèn luyện lúc trước, chiến ý mà Mục Long ngưng tụ càng thêm thuần túy, cô đọng.

Vào lúc này, Mục Long thúc giục chiến ý cả người đến mức lớn nhất, ngưng tụ lên trên một ngón tay, trong nháy mắt điểm ra.

“Chiến Thiên Đồ Lục” chính là chiến pháp xa xưa của tộc Hỗn Thế Ma Viên, dựa vào chiến ý cuồng bạo vô song trong đó, chiến ý càng mạnh thì uy lực càng lớn!
"Ầm ầm ầm!"
Ngón tay màu vàng óng giống như cột trời khổng lồ, kiếm lớn màu xám giống như tận thế giáng lâm, cả hai va chạm, phát ra tiếng nổ doạ người.

Từng luồng khí mênh mông hóa thành gợn sóng dao động, lan ra từng vòng một.

Màu vàng, màu xám!
Lúc này giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai màu sắc.

Nhưng mà ngay trong nháy mắt, một tiếng vỡ tan có thể nghe thấy rất rõ vang vọng bên tai mỗi người.

"Ù ù!"
Thanh kiếm lớn màu xám run rẩy kịch liệt, chấn động, cuối cùng lại vỡ vụn!
"Nát rồi!", màn này đã hoàn toàn lật đổ sự tưởng tượng của mọi người.

"Không..."
Một giây sau, trên lôi đài, trong miệng Lãnh Vô Nhai phát ra một tiếng gầm nhẹ không cam lòng, trong ánh mắt của hắn ta tràn ngập vẻ hoảng sợ!
Một ngón tay màu vàng kia đơn giản là không gì không phá được, cho dù bị kiếm khí bản nguyên làm mất hơn nửa sức mạnh nhưng vẫn ngưng tụ không tiêu tan, mặc dù đã ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng sức mạnh trong đó vẫn không thể coi thường.


Giống như một con rồng dữ trong nháy mắt đụng vào ngực Lãnh Vô Nhai!
"Phụt!"
Chân khí màu vàng óng phá tan cơ thể rồi tràn vào, giống như ngàn vạn cái kim thép rung chuyển lục phủ ngũ tạng của Lãnh Vô Nhai, khiến hắn ta phải hộc ra một ngụm máu đen, bay vèo ra ngoài!
"Ta đã nói rồi, Tiên Thiên Kiếm Cốt cũng vô dụng, ngươi có phục hay không?"
Mục Long đứng một mình trên lôi đài, chiếc áo bào màu bạc trên người đã nhuốm rất nhiều máu, nhưng chiến ý kiêu ngạo kia vẫn không giảm chút nào.

Gió mạnh thổi tới khiến ống tay áo bay phần phật, mái tóc xanh tung bay, hắn tựa như thiếu niên chiến thần, không ai bì nổi.

Ngươi có phục hay không?
Câu nói này giống như ma âm vang vọng không dứt, quanh quẩn trong thành Hàn Giang từng đợt một, cũng đánh vào trong lòng Lãnh Vô Nhai.

"Ta...!không phục! Ta không phải đồ vô dụng, ta muốn giết ngươi!"
Lãnh Vô Nhai giãy giụa đứng lên, lau khô vết máu ở khóe miệng, dữ tợn gầm thét, lại xông thẳng về hướng Mục Long lần nữa.

Từ khi sinh ra đến nay, hắn ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này, sau khi thức tỉnh Tiên Thiên Kiếm Cốt càng thêm tỏa sáng.

Hắn ta tự nhận là thiên tài, sao lại phải khuất phục? Uy nghiêm của kiếm cốt không thể bị nhục nhã, nếu bị nhục nhã chắc chắn sẽ phải chết!
Đây là quy tắc của hắn ta từ trước đến nay.

"Giết ta ư?"
"Phúc Hải Trầm Uyên!", Mục Long quát lạnh, lại đánh ra một chưởng nữa.

Một chưởng này giống như cả bầu trời lật úp, không thể chống cự, trong nháy mắt, chưởng ấn to lớn đã đè xuống đỉnh đầu của Lãnh Vô Nhai.

"Bịch bịch".


Cuối cùng Lãnh Vô Nhai cũng không chịu nổi gánh nặng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ mạnh xuống mặt đất.

Trên trán, những giọt mồ hôi như hạt đậu nành không ngừng lăn xuống, trong miệng hắn ta lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lôi đài vô cùng cứng rắn kia lúc này cũng bị rung chuyển.

Rõ ràng đó là một chưởng ấn to lớn đập ra mặt ngoài lôi đài tạo ra những vết nứt liên tiếp.

"Tiên Thiên Kiếm Cốt là thứ vô dụng, ngươi có phục hay không?"
Mục Long vẫn nói y như cũ, không ngừng nện vào trong lòng Lãnh Vô Nhai giống như trụ lớn lạnh lẽo.

"Không phục!", Lãnh Vô Nhai cắn răng, sắc mặt của hắn ta đã cực kỳ nhợt nhạt, thân thể đang không ngừng run rẩy, toàn bằng một hơi, đau khổ chèo chống.

"Uỳnh!"
Mục Long nghe vậy liền không chút khách khí, quay người đá ra một cú, Lãnh Vô Nhai bị đá bay vèo ra ngoài, ngay cả cái trụ bên cạnh lôi đài cũng bị va lệch.

"Có phục hay không?", sắc mặt Mục Long bá đạo mà lạnh lùng, đi về hướng Lãnh Vô Nhai từng bước một.

"Đủ rồi, Mục Long, ngươi đã thắng!"
Phía trên ghế cao, sắc mặt Kiếm Thập Tam âm trầm đến đáng sợ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.