Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 74: 74: Con Át Chủ Bài Của Mục Thiên Dao




Hắn ta không thể ngờ được Mục Long này lại ẩn giấu sâu như thế, vào lúc quan trọng có thể bộc phát ra chiến lực kinh khủng thế này.

Hắn ta biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiên Thiên Kiếm Cốt của Lãnh Vô Nhai sẽ bị Mục Long đánh thành một bộ hài cốt.

Nhưng mà Mục Long nghe vậy lại không hề dừng bước lại, không quay đầu mà hô: "Dựa theo quy tắc tuyển chọn, trừ khi tuyển thủ mình chính miệng nhận thua, nếu không trận đấu vẫn sẽ tiếp tục!"
"Ngươi..."
Kiếm Thập Tam nghe vậy, hô hấp khựng lại, hận không thể nhảy xuống tự tay bóp chết Mục Long.

Với tình huống bây giờ, cũng không có cách nào cứu vãn Chu Thiên Kiếm Đồ kia được nữa.

Có thể không lấy Cửu Khiếu Hóa Long Đan cũng được, nhưng Tiên Thiên Kiếm Cốt này tuyệt đối không thể có sơ xuất gì, đây chính là con rồng Hàn Giang thuộc về Lăng Thiên Kiếm Tông.

"Triệu sư muội, Triệu sư muội…", Kiếm Thập Tam chuyển ánh mắt về phía Triệu Linh Đan.

Nhưng không ngờ, giờ phút này Triệu Linh Đan lại không thèm để ý mà thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Chuyện này..."

"Lãnh Vô Nhai, ngươi không phải là đối thủ của hắn, còn không tranh thủ thời gian nhận thua đi?", Kiếm Thập Tam rơi vào đường cùng, cũng không quan tâm đến thể diện nữa mà trực tiếp ra lệnh Lãnh Vô Nhai nhận thua.

Nghe vậy, trong mắt Lãnh Vô Nhai lóe lên một cảm giác cực kì không cam lòng và oán hận, sau đó nói: "Ta...!nhận..."
Uỳnh!
Chữ thua còn chưa nói ra khỏi miệng, Mục Long đã tung một cú đá bay hắn ta ra khỏi lôi đài.

"Nhận thua còn lằng nhà lằng nhằng, vẫn nên để ta tiễn ngươi một đoạn đường thì hơn!"
Cả người Lãnh Vô Nhai bay thẳng về hướng Huyết Sát Môn, sắc mặt đám người trong đó vô cùng khó coi, giống như vừa bị người ta cho một cái tát vậy.

Triệu Linh Đan cũng mở mắt: "A, vừa rồi hơi mệt nên nghỉ ngơi một lát, người nào thắng đấy?"
"Lãnh Vô Nhai đâu? Vì sao trên lôi đài chỉ có một mình Mục Long?", Triệu Linh Đan làm ra vẻ không biết cái gì.

"Giả, tiếp tục giả bộ đi!", Kiếm Thập Tam khinh bỉ trong lòng.

Cao thủ Linh Văn cảnh đã có tinh khí mênh mông trong cơ thể, có thể không ngủ không nghỉ, Triệu Linh Đan nói vậy, sợ là ngay cả chính hắn ta cũng không tin.

"Ngươi thắng!", Kiếm Thập Tam nói rồi vuốt ve Chu Thiên Kiếm Đồ của mình, vẻ mặt đau lòng, nếu đã thua cuộc, hắn ta không thể không giao vật này cho Triệu Linh Đan.

"Vậy ta không khách khí nữa", Triệu Linh Đan nói rồi lập tức lấy Chu Thiên Kiếm Đồ kia tới, dáng vẻ yêu thích không buông tay.

Kiếm Thập Tam nhìn thấy thế thì tức giận đến mức sắp hộc máu, ngươi đã khách khí bao giờ chưa?
Thấy Triệu Linh Đan lấy được báu vật như thế, đương nhiên Lâu Thính Tuyết và Tiêu Nhược Cuồng vô cùng hâm mộ, nhưng cùng lúc đó bọn họ cũng không khỏi không bội phục quyết đoán của Triệu Linh Đan, dám đặt cược cho Mục Long.

Nhưng quan trọng vẫn là Mục Long, không ngờ hắn vẫn luôn giấu dốt, cho đến lúc quan trọng mới bộc lộ tài năng, dùng thực lực tuyệt đối để nghiền ép Lãnh Vô Nhai.

Đây chính là Tiên Thiên Kiếm Cốt, thiên tài kiếm đạo trời sinh, hơn nữa tu vi còn vượt xa Mục Long, bọn họ cũng không hiểu được vì sao Mục Long lại có chiêu thức mạnh mẽ như thế.

Nhất là Tiêu Nhược Cuồng, hắn ta đến từ Đấu Chiến Thần Tông, cực kỳ hiếu chiến, cảm thấy rất hứng thú với chiến ý kia của Mục Long.

"Mục Long này có chiến ý mạnh như thế, hơn nữa vừa rồi có loáng thoáng nhìn thấy sấm sét màu vàng trong mắt hắn, chắc hẳn cũng là một loại thể chất đặc biệt cực kì hiếm thấy, nếu vào Đấu Chiến Thần Tông của mình…", Tiêu Nhược Cuồng lẩm bẩm một mình.

Ngay sau đó, hắn ta lại có cảm giác rùng mình ập đến từ phía sau lưng, nhìn kỹ mới thấy lúc này Triệu Linh Đan đang theo dõi hắn ta, ánh mắt sắc như dao, rõ ràng là nghe thấy hắn ta nói gì.


"Tiêu sư huynh, Đấu Chiến Thần Tông của ngươi từ trước đến nay luôn quang minh lỗi lạc, sẽ không làm ra loại chuyện bỉ ổi như cướp mất đồ của người khác chứ? Ta thấy thiên phú của Xích Huyết Bá Thể kia chưa chắc đã nằm dưới Mục Long, nhất định có thể lớn mạnh Đấu Chiến Thần Tông".

"Khụ khụ, Triệu sư muội nói rất đúng, ta chỉ nói, nói một chút mà thôi…", Tiêu Nhược Cuồng có chút hổ thẹn.

"Nếu thế cũng tiện, trận chiến tiếp theo chính là Cơ Trọng Dương và Mục Thiên Dao, ta cũng muốn nhìn xem, Xích Huyết Bá Thể và Thiên Linh Hàn Thể, cái nào mạnh hơn".

Tuy Triệu Linh Đan nói như thế, nhưng ánh mắt vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm Mục Long, khóe miệng nở một nụ cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt linh thỏ, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.

Ở chỗ Huyết Sát Môn, môn chủ Tiết Vạn Triệt nhìn chằm chằm Mục Long, sắc mặt lạnh như nước.

"Tên nhóc Mục Long, trước đó giết con nuôi của ta, lại làm nhục đồ đệ của ta, khiến Huyết Sát Môn mất hết thể diện, đúng là vô cùng hận ta..."
Nói rồi, ông ta lại liếc mắt nhìn vị trí Mục gia, ánh mắt lấp lóe vô cùng âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mục Long lấy Thoái Phàm đỉnh cao, vượt cấp đánh bại Tiên Thiên Kiếm Cốt là Bích Cung cảnh, thiên tài tuyệt thế này đã khiến toàn bộ thành Hàn Giang phải chấn động.

Đương nhiên đám người Mục gia vô cùng vui vẻ, có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi còn âm thầm quyết định, muốn lấy Mục Long làm gương, hăng say phấn đấu.

Nhưng mà mặc dù Mục Long đã thắng, nhưng trong mắt lại không có bất kỳ vẻ hưng phấn nào, hắn chỉ ngồi trên ghế của Mục gia, tiếp tục quan sát trận chiến.

Hắn luôn cảm thấy, Mục Thiên Dao này không đơn giản.


"Mục Thiên Dao, thật ra ta rất hy vọng đối thủ của ta là cô…", Mục Long lẩm bẩm một tiếng, cũng không nhiều lời nữa.

Trận chiến trên lôi đài đã bắt đầu.

Xích Huyết Bá Thể, Thiên Linh Hàn Thể, ai mạnh ai yếu, đây là đáp án mà cả thành đều đang chờ mong.

Cho dù đám người biết được Mục Thiên Dao là Bích Cung tầng mười, tu vi vượt xa Cơ Trọng Dương, nhưng không thể dùng cảnh giới để tính thực lực của thiên tài được, lúc trước Mục Long đã chứng minh đạo lý này.

Ai sẽ tiếp tục tranh đoạt vị trí quán quân, tranh đoạt Cửu Khiếu Hóa Long Đan kia đây? Vấn đề này làm cho người ta vô cùng kích động.

"Hình như nàng ta còn giấu giếm điều gì đó..."
Trận chiến đấu này vô cùng kịch liệt, sau khi chú ý hồi lâu, dường như Mục Long đã phát hiện ra một chút manh mối.

Xích Huyết Bá Thể lấy khí huyết mạnh mẽ, chân nguyên hùng hồn làm tên, nhưng chân nguyên Mục Thiên Dao dường như vô cùng vô tận, sau khi chiến đấu một lát, vậy mà đã bắt đầu chiếm ưu thế!
"Ngay cả Xích Huyết Bá Thể cũng không phải là đối thủ của nàng ta sao?", mặc dù trận chiến còn chưa kết thúc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Mục Long rất phong phú, có vẻ đã thấy được kết cục.

Xích Huyết Bá Thể sở dĩ được xưng là bá thể là bởi vì phong cách chiến đấu dũng mãnh điên cuồng, nếu như không thể dễ dàng đánh bại địch giành chiến thắng mà rơi vào cục diện bế tắc, thất bại chỉ là vấn đề thời gian..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.