Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 79



Chương 79

“Ngày mai… cũng được!”, hai huynh muội Thiên Âm chân nhân nhìn nhau một cái, thần sắc mỗi người đều có vẻ mưu mô, sau đó gật đầu thật mạnh.

“Nếu đã như vậy thì ta phải về chăm sóc cho cha ta, mong thứ lỗi không tiếp đón được thêm”, Mục Long ra hiệu cho Mục Cửu Uyên.

Thấy vậy, Mục Cửu Uyên cũng nói: “Vậy lão phu cũng phải về chuẩn bị một chút, Đại trưởng lão tự biết tiếp đãi hai vị”.

Mục Cửu Uyên không dài dòng dây dưa, thông báo một câu rồi cùng Mục Long rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hai ông cháu Mục Cửu Uyên, gương mặt Đại trưởng lão lập tức không ngừng cười lạnh, rất có ý vị âm mưu sắp đạt được mục đích.

“Mục Cửu Uyên à Mục Cửu Uyên, đây có lẽ là lần cuối cùng ông ngồi ở vị trí gia chủ rồi”.

Nói xong, ánh mắt của ông ta nhìn về phía bảo tọa gia chủ bên trên đại đường, ánh mắt tràn ngập lửa nóng.

Mục Thiên Dao bên cạnh cũng rỏ ra lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.

Trong nội phủ Mục gia, chỉ có hai người Mục Cửu Uyên và Mục Long trong mật thất.

“Long Nhi, hôm nay con có hơi liều lĩnh rồi, hai người đó và Mục Cửu Giang rõ ràng là rắn chuột một ổ, bụng dạ khó lường, ông nội đã ở tuổi này rồi thì không quan trọng nữa, nhưng nếu như con có mệnh hệ gì, ông nội sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Mục gia mất!”, Mục Cửu Uyên đấm ngực thở dài nói.

“Ông nội, nếu như ông biết chúng lòng dạ khó lường thì chắc cũng biết nếu hai người này không chết, Mục gia ta sẽ mãi mãi không có ngày bình yên!”, Mục Long nói rồi sát ý trong ánh mắt lúc này cũng không thể che dấu nữa.

“Cái gì, Long Nhi, con nói vậy là sao?”, nghe thấy vậy, Mục Cửu Uyên mở to hai mắt, giọng nói bất giác nhỏ xuống rất nhiều.

Cho dù mấy ngày này Mục Long khiến ông kinh ngạc không ít nhưng lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào Mục Long, chỉ sợ bản thân nghe nhầm.

“Không sai, sở dĩ con muốn đi cùng ông, thứ nhất là vì lo cho sự an nguy của ông, thứ hai chính là muốn nghĩ cách diệt trừ hai người đó!”, Mục Long nói rồi ánh mắt lóe lên một sợi hàn quang.

Nghe được Mục Long đích thân nói ra, Mục Cửu Uyên run lên bần bật, sau đó nhìn chằm chằm Mục Long hồi lâu mới mở miệng lên tiếng: “Cần ông nội làm gì không, nếu như đốt cỗ xương già này có thể thắp sáng cho tương lai của con và cả Mục gia dù chỉ một chút thôi, ông nội chết cũng không hối hận!”

Trong mắt Mục Cửu Uyên ẩn sâu vẻ kiên định, năm đó ông cũng sát phạt quyết đoán như vậy, mạnh mẽ vang dội, ông ấy biết chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Mục gia, Mục Long không thể nào mang ra đùa được.

“Ông nội quá lời rồi, chúng ta đều phải sống, Mục gia sẽ ngày càng hưng thịnh hơn, người đáng chết là bọn chúng!”

“Vốn dĩ con còn đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để đi mới không bị nghi ngờ, Mục Thiên Dao đó đã giúp con một việc lớn rồi”, Mục Long cười nói.

Nghe vậy, Mục Cửu Uyên cảm thán nói: “Đứa trẻ Mục Thiên Dao này thiên phú không tệ, chỉ đáng tiếc là tâm thuật bất chính, đã đi sai đường”.

“Lần này chúng ta cùng đi, Đại trưởng lão ắt sẽ làm phản!”, Mục Cửu Uyên nhìn chằm chằm Mục Long, nói một cách cực kỳ kiên định.

Mục Long nghe vậy, cười nói: “Ông nội đã nhìn ra rồi sao? Nếu ông đã biết chuyện này vậy ông nghĩ thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.