Triệu Vũ Hinh mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng đám thanh niên này quá hung hăng, hơn nữa bọn họ đến là để đòi tiền, không phải làm chuyện không đâu cho nên nàng cũng vì thế mà không thể làm ra vẻ tức giận được. Bất quá nàng bây giờ cũng không nghĩ ra được cách giải quyết chuyện này cho hợp lý. Dù sao Lý Thần Dương vương bát đản kia thiếu tiền người ta đến mấy năm không thể cũng không phải là chuyện nhỏ.
Trong tình huống này nếu như Lý Thần Dương đơn thuần chỉ là một nhân viên trông tiệm net bình thường của Thần Vũ, nàng sợ rằng đã sớm giao nộp hắn ra cho đám người này xử trí. Mặc kệ người khác nói nàng như thế nào, đó chính là cách duy nhất.
Bất quá Lý Thần Dương lại khác, hắn là em họ của nàng. Ba năm trước cô họ bắt xe đưa Lý Thần Dương lên thành phố Nam Hải để cho hắn làm hồ sơ vào học ở Trung học Văn Đại. Mà trong khoảng thời gian đó cô họ cũng đem Lý Thần Dương đến nhà Triệu Vũ Hinh, nói là nhờ nàng tìm cho hắn một căn nhà trọ tốt mà giá lại rẻ và chăm sóc cho hắn khi cô họ về quê.
Nàng tuy có đôi lúc tính tình nóng như lửa, nhưng mà ngẫm nghĩ dù sao Lý Thần Dương cũng là em họ mình, hơn nữa còn có cô họ mà mình yêu quý đứng ra nhờ vả nên liền nhiệt tình giúp đỡ, ở trong quán internet Thần Vũ chừa ra một căn phòng cho hắn ở.
Mà biết cô họ hàng tháng tiền sinh hoạt không nhiều, nghề nghiệp từ xưa đến nay chỉ là làm nông, Triệu Vũ Hinh liền gợi ý cho Lý Thần Dương vào làm nhân viên trông quán net của Thần Vũ, cũng coi như là một công đôi chuyện.
Cô họ tất nhiên vui vẻ đồng ý, lại còn tặng ít trái cây cám ơn nàng. Còn tên tiểu tử Lý Thần Dương, nàng cũng không hiểu nổi lúc đó tại sao nàng lại có thể nhiệt tình đến như vậy.
Bởi vì tên tiểu tử này sau khi đi học về, một ngày làm ở net Thần Vũ nếu không giở trò chọc phá mấy cô gái trẻ tuổi vào trong quán net thì cũng trộm lấy đi không ít thẻ nạp, rồi đâm đầu vào trong trò chơi trực tuyến. Mặc dù đã trừ đi tiền lương của hắn bằng với số thẻ mà hắn lấy sử dụng, hơn nữa cũng đã giáo huấn hắn không ít lần vì thái độ trêu chọc khách viên của mình nhưng tên Lý Thần Dương này lại như lỗ tai thông nòng súng, hoàn toàn không nghe lời nàng nói.
Nhưng đó chưa phải là gì nếu so với “Bảng Thành Tích” của hắn ở Trung học Văn Đại. Nếu nói Trung học Văn Đại là nơi sản sinh ra vô số thiên tài, trở thành niềm kiêu ngạo của toàn thành phố Nam Hải thì Lý Thần Dương chính là mấu chốt duy nhất sẽ phá tan sự kiêu ngạo đó.
Thành tích học tập không tốt đã đành, đằng này Lý Thần Dương ngày nào cũng đúp học, một tuần 6 ngày học tập, hắn vào lớp e rằng không được một ngày.
Tóm lại tên tiểu tử Lý Thần Dương này, đã hết cách dạy rồi. Chỉ cần cho hắn thời gian, sớm muộn gì hắn cũng tu thành chánh quả, đắc đạo làm ma, cùng chung một đường với đám thanh niên quậy phá ở ngoài đường.
Triệu Vũ Hinh cắn răng chịu đựng 3 năm trời, một mực cũng là vì tình cảm với cô họ, nàng hoàn toàn không muốn cho cô họ biết Lý Thần Dương bởi vì ở chung với mình mà lại trở nên hư hỏng đến như vậy. Nàng vẫn đợi, đợi xem hắn có hay không thay đổi. Cũng là cho hắn cơ hội, dù sao tuổi trẻ bồng bột, cái này nàng hiểu.
Có điều tất cả hi vọng của nàng, hôm nay đã vụt tắt rồi. Tên Lý Thần Dương này đã thật sự tu thành chánh quả, lấy tu vi của nàng? Năm mơ đi mà khiến hắn quay về con đường cũ.
..
Tên thanh niên đầu trọc nhãn tình như đèn xe phóng ra đèn pha chói mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Triệu Vũ Hinh, hai tay không nhịn được chà sát.
Triệu Vũ Hinh đương nhiên biết hắn nhìn cái gì, nhất thời nổi giận đùng đùng. Có điều biết bọn hắn nhiều người, nàng chỉ có thể cắn răng nói:
- Mấy người là ai? Hơn nữa quán Internet Thần Vũ không tiếp các người đâu.
Nàng nghĩ có lẽ cách duy nhất là dùng lời lẽ đuổi đám người này đi, hi vọng bọn hắn tâm trạng không xấu. Bất quá nàng lại suy nghĩ quá đơn giản, dù sao bọn họ kéo theo nhiều người như vậy đi đòi nợ thì chắc là đã có chuẩn bị từ trước rồi. Hơn nữa nhìn thái độ bọn họ, sợ rằng nếu hôm nay mà không đòi được nợ thì sẽ động tay động chân một chút.
“Ơ, bà chủ Triệu thật là hiểu lầm rồi. Bọn ta hôm nay đến không phải là muốn phá hoại công việc làm ăn của quán đâu. Chỉ là trong quán có một thằng nhóc thiếu tiền bọn này, nên hôm nay đến đòi tiền mà thôi!”
]
Tên đầu trọc nhìn Triệu Vũ Hinh không chớp mắt nói ra. Sớm đã nghe danh Triệu Vũ Hinh là mỹ nữ ngàn năm khó gặp, lại còn độc thân một mình rồi. Ngày hôm nay được tận mắt chứng kiến, gã nhịn không được liếm môi. Cô nàng này vóc người tốt đến như vậy, lại còn xinh đẹp, nếu như đem nàng đẩy ngã thì sẽ là cảnh tượng gì?
Mà đám thanh niên cũng có suy nghĩ như tên đầu trọc, chỉ là hận nơi đây quá nhiều người không thích hợp làm bậy.
Triệu Vũ Hinh sắc mặt đen lại, nàng cắn răng ngà, vừa định nói cái gì thì chợt thấy ở trong quán một đám người vác đủ thứ đồ vật chạy ra. Có cô bé trông quán net làm ca ngày cầm mặc áo thun cầm chổi chà, gương mặt như nín khóc chạy như điên đến bên cạnh nàng rồi thở phì phò.
“Chị Triệu, có chuyện gì, bọn họ ăn hiếp chị sao. Chị yên tâm, có em và mọi người ở đây không ai dám ăn hiếp chị đâu!”
Nàng quẹt miệng, rồi đưa tay chỉ đám người đang vọt ra.
Một tên thanh niên đeo mắt kiếng cầm trên tay hai cái ghế gỗ, chạy hùng hục ra, vội la lên:
- Đến, đến, bọn nó dám đến thì chị Triệu cứ để em xử lý. Hư, cái ghế nặng quá.
Hắn nói xong liền như vô lực ngồi bệt xuống đất.
“Tên... tên hung bát đản nào dám đến internet Thần Vũ gây sự hả, lại còn dám ghẹo chị Triệu, xem lão tử mắt mù sao. A, chém”
“Chị Triệu, em ra đây giúp chị một tay, tiền nợ giờ chơi tháng này chị xóa cho em nha. A, cùng lên”
“Đợi đã, con... con hàng này, sao lại rút bàn phím của bố. A, bố cũng chém”
Mà phía sau, còn là có mấy chục người trong tay cũng là cầm ghế, chổi, thậm chí có người còn manh động tháo cả bàn phím bằng sắt chạy ra ngoài, khiến cho tình cảnh vô cùng buồn cười.
Bất quá Triệu Vũ Hinh cũng không cười nổi, mày liễu khẽ nhíu. Nàng nhìn mọi người chạy ra, liền khẽ quát:
- Mọi người đừng manh động, ta cũng chỉ là đang giải quyết chuyện cá nhân mà thôi. Mọi người mau đi vào.
Rồi nàng nhìn cô gái cầm chổi nói khẽ:
- Tiểu Hồng, em không phải đang bị bệnh sao? Nghe lời chị đi vào, nếu không chị không quan tâm em nữa.
Nói rồi nàng quay sang nhìn tên đeo mắt, nhẹ giọng:
- Tiểu Tuấn, em mau bảo mọi người quay vào. Ở đây mình chị giải quyết được rồi.
Triệu Thiên Tuấn bất đắc dĩ gật đầu đứng dậy, có điều ánh mắt vẫn chăm chú nhìn đám thanh niên xăm mình, có điều vừa nhìn một lúc, liền rụt đầu lại chạy vào đứng ở cửa quán. Đám thanh niên này thật là hung hăng, Triệu Thiên Tuấn mặt mày nhăn lại, sau đó chỉ chỉ mọi người đang đứng ở cửa quán, nói lớn:
- Chị Triệu nói mọi người đừng manh động, có điều mọi người cứ đứng ở đây, có chuyện liền xông trên trước đưa chị Triệu vào nơi an toàn.
Hắn khoanh tay đứng đó nhìn đám thanh niên, bất quá sắc mặt có chút trắng bạch, hai cánh tay cũng mơ hồ run rẩy.
Mọi người nghe hắn nói, nhất thời đứng im như phỗng. Mà thật sự đám người kia quá dọa người, có cho bọn họ mười lá gan cũng chưa chắc có gan dám xông lên. Bất quá nghĩ lại chị Triệu đối xử với mọi người rất tốt, mới cắn răng đứng đó. Gặp là người khác xảy ra chuyện, bọn họ cùng lắm chỉ ở xa đứng nhìn mà thôi.
Dương Hồng bặm môi đứng đó, bất đắc dĩ lùi về sau mấy bước, liền đi về đứng phía sau lưng Triệu Thiên Tuấn.
Lúc này, Triệu Vũ Hinh liền nhìn tên thanh niên đầu trọc, lạnh nhạt nói:
- Chắc là có hiểu lầm gì rồi. Nhân viên ở quán net Thần Vũ đều là học sinh hiền lành chăm chỉ làm sao có thể có người mượn tiền của ngươi được. Ở bên kia có mấy cái quán bar, ta nghĩ ngươi nên vào đó mà kiếm, biết đâu sẽ gặp a.
Tên đầu trọc cười lạnh, ánh mặt chợt sáng lên, chỉ vào trong đám người sau lưng Triệu Vũ Hinh, nói lớn:
- Ta làm sao mà lầm được. Haha, không ngờ dám lòi mặt ra. Chị Triệu, chị nhìn, là hắn thiếu tiền của bọn ta đó.
Triệu Vũ Hinh nhìn theo hướng tay tên đầu trọc chỉ, nhất thời thấy được một thân ảnh gầy gò quen thuộc.
Ở trong đám người chợt một thanh niên chen chúc đi ra, người này thân cao 1m7, khá là gầy gò. Trên đầu tóc tai rối tung, tựa hồ đã lâu lắm rồi không có gội qua. Mà diện mạo kia mới làm cho mọi người giật mình bởi vì người này không ai khác chính là Lý Thần Dương.
Họ Lý, tự Thần Dương.
Lý Thần Dương cau mày nhìn mọi người, sắc mặt có chút khó coi. Nhìn mọi người quái dị nhìn mình, Lý Thần Dương không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa ngón tay chỉ mặt mình, nghi hoặc hỏi: