Yêu Thê

Chương 16



Tận đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, màn đêm buông xuống, Hương Hương rốt cục rút được một thanh kiếm. Vô cùng cảm động, tập trung nhìn kỹ, cũng chỉ là một thanh đoản kiếm ((kiếm ngắn như dao găm)) với chuôi kiếm đen thùi. Quay đầu nhìn lại thanh trường kiếm tỏa ánh hào quang nhàn nhạt trong tay Vụ Nguyệt, Hương Hương không khỏi rơi lệ, ủy khuất nói: “Sao kiếm của Hương Hương xấu quá vậy?”

“A, chuyện này…” Thôi Phượng Vũ gãi gãi đầu, cũng không biết nên nói thế nào, qua nửa ngày mới quanh co nói một câu. “Có lẽ đây là ý trời”.

Lời này của Thôi Phượng Vũ không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa, Hương Hương càng thêm buồn bực: “Ý Nhị sư huynh là chỉ có thanh kiếm xấu như vậy mới phù hợp với Hương Hương thôi hả?”

Thôi Phượng Vũ cả kinh, cuống quít giải thích: “Ta, đương nhiên ý ta không phải vậy…”

“Hương Hương”. Vụ Nguyệt ngăn lại cơn giận sắp phun trào của Hương Hương, nhẹ giọng khuyên. “Đừng nói vậy, thanh kiếm sẽ đau lòng”.

Hương Hương không khỏi giật mình: “Kiếm sao mà biết đau lòng?”

Vụ Nguyệt nói: “Hương Hương rút nhiều kiếm như vậy, chỉ có thanh này được rút ra, cái này nói lên điều gì?”

“Nói rõ chỉ có nó cảm nhận được nỗ lực của Hương Hương, đón nhận tâm ý của Hương Hương, đây là duyên phận giữa các ngươi”. Vụ Nguyệt chậm rãi nói. “Hương Hương có thể nhìn thấy đủ loại này nọ, có lẽ không hiểu. Nhưng đối với ta mà nói, bề ngoài xấu hay đẹp, hoàn toàn không quan trọng. Trong tất cả mọi thứ, thì duyên phận mới là điều đáng quý nhất”.

“Tại sao trong nhiều thanh kiếm như vậy, chỉ có nó chọn Hương Hương, Hương Hương lại muốn ghét bỏ nó?”

Hương Hương bị nói đến có chút xấu hổ, tha thanh kiếm qua, đưa móng vuốt lên sờ sờ thân kiếm đen thui, nhỏ giọng nói: “Được rồi, là ta sai, không nên ghét bỏ ngươi, không nên tức giận, để đặt cho ngươi một cái tên dễ nghe nha”.

Thôi Phượng Vũ nghe vậy nói: “Đúng đó, đặt tên cho kiếm, đây là bước đầu tiên trong Ngự Kiếm Thuật”.

“Ừm, gọi là gì thì tốt nhỉ?” Hương Hương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, quay đầu nhìn Vụ Nguyệt hỏi. “Thanh kiếm của Vụ Nguyệt có ánh sáng màu tím, chỗ tay cầm còn có một đóa sen trắng, Vụ Nguyệt định đặt tên gì cho nó?”

Vụ Nguyệt trầm ngâm một phen, “Vậy gọi là Tử Liên đi”.

“À…” Trong lòng Hương Hương dừng một chút, chần chừ không dám nói với hắn, trên đời này làm gì có hoa sen màu tím. “Đúng rồi, hình như trước đây ta từng xem qua một quyển sách, gọi là ‘Tử Điện Thanh Sương’. Hay kiếm của Vụ Nguyệt đổi thành Tử Điện đi, của Hương Hương gọi là Thanh Sương, đây sẽ là hai thanh kiếm lợi hại nhất đó!”

Vụ Nguyệt gật đầu: “Ừ, Tử Điện và Thanh Sương, rất êm tai”.

Đặt xong tên kiếm rồi, Thôi Phượng Vũ liền giới thiệu tiếp: “Ngự Kiếm Thuật có công năng vô cùng lớn, thao tác lại tương đối đơn giản, đại khái có thể chia làm công kích, phòng ngự và vài kỹ năng phụ trợ. Phụ trợ cơ bản nhất chính là Ngự Kiếm Phi Hành. Hôm nay không còn sớm, ngày mai sẽ dạy các ngươi”.

“Ngự kiếm phi hành!” Tâm tình Hương Hương bất chợt kích động hẳn lên. Trước kia trên TV đã từng thấy các thần tiên hiệp khách Ngự Kiếm Phi Hành rồi, lên trời xuống đất, lật núi vượt biển, thật sự là đẹp đến ngây người, hâm mộ chết mất. Không ngờ bây giờ chính mình cũng có thể học, vậy từ nay có kiếm rồi, chẳng khác nào bên người lúc nào cũng có chiếc phi cơ, muốn đi đâu sẽ đi đó! Quá ngầu!

Đêm đó, Hương Hương kiên trì ôm kiếm ngủ, nói cho hay ho mỹ miều đó là muốn tăng thêm cảm tình, sau này nó sẽ thật ngoan mà nghe lời nàng, mau chóng học giỏi Ngự Kiếm Thuật.

Tuy là lúc đầu Hương Hương rất ghét bỏ Thanh Sương có bề ngoài xấu xí, nhưng từ lúc nghe nói có thể học Ngự Kiếm Phi Hành, thì dù làm bất cứ chuyện gì nàng cũng kéo theo nó, không chịu buông tay. Ngày hôm sau, trời sớm tinh mơ, sau khi kéo Thanh Sương đi nghe kinh xong, liền kích động chạy tới Đạo Trường chuẩn bị học Ngự Kiếm Phi Hành. Không ngờ Thôi Phượng Vũ lại nói bởi vì mắt Vụ Nguyệt không nhìn thấy, hành động không tiện, vẫn nên học Phòng Ngự thuật trước, tức dùng kiếm bố trí phòng vệ hộ trận, bảo vệ bản thân, tránh nguy hiểm.

Hương Hương tuy có chút thất vọng, nhưng Thôi Phượng Vũ lo nghĩ cũng không sai, đối với Vụ Nguyệt mà nói, vẫn nên học bày trận bảo vệ bản thân tương đối quan trọng hơn.

Nghiêm túc chăm chỉ học hành suốt một ngày, lại vẫn chỉ học mỗi lấy kiếm ra thu kiếm vào, không biết có phải Thanh Sương ghi hận Hương Hương lúc đầu ghét bỏ nó hay không mà không thèm nghe theo chỉ huy, hạ lệnh mười lần, nó nghe theo được một lần cũng còn đỡ đi. Có điều các đệ tử có mặt trong Đạo Trường chỉ thường xuyên nghe được giọng nổi điên của Hương Hương.

Chạng vạng tối, Hạ Mạt và Kỷ Thiển Trần đến xem tiến độ học tập của bọn họ. Vụ Nguyệt đã thuần thục điều khiển xuất kiếm và thu kiếm, nhưng Hương Hương vẫn chỉ mười nghe chín không nghe. Thấy dáng vẻ Hương Hương ỉu xìu, Hạ Mạt an ủi: “Mặc dù có một số người nhìn thông minh hơn chút, một số người trông có vẻ ngốc hơn chút, nhưng kỳ thực, thiên phú của mỗi người đều không giống nhau. Giống như Đại sư tỷ của các ngươi là ta đây, cả thuật pháp và kiếm thuật đều không có bản lĩnh như nhau, nhưng nói về chế tạo pháp bảo, ngay cả Sư phụ cũng không bằng ta. Còn có Ngũ sư tỷ của các ngươi, là Kết giới sư đứng đầu trong Tam Bích…”

“Sư tỷ, thổi quá rồi”. Kỷ Thiển Trần đứng bên cạnh lạnh nhạt nhắc nhở.

Hạ Mạt ho nhẹ hai tiếng, nói: “Cái này không phải ba hoa, mà là sự thật, sự thật”.

Đang nói, phía sau bỗng xôn xao lên. Đạo Trường Đông là Đạo Trường luyện công sơ cấp của Ỷ Thiên, gần đây đệ tử lại ít, trên cơ bản là không có người, luôn luôn vô cùng yên tĩnh. Cho nên lúc này bỗng nhiên hỗn loạn, quả thực là chuyện đáng kinh ngạc. Hương Hương vội vàng quay đầu nhìn về phía nguyên nhân gây ồn ào, đó là một nam tử trẻ tuổi dáng người cao to mặc áo trắng tinh khiết, nhìn hướng hắn đi, rõ ràng đang đi về phía bọn họ.

“Thiển Trần”. Hắn đi tới, trước tiên gọi Kỷ Thiển Trần, sau đó mới chào hỏi Hạ Mạt và Thôi Phượng Vũ. Lúc Hạ Mạt nhìn thấy hắn, khóe miệng liền nở một nụ cười quỷ dị, nhìn nhìn tình hình rồi ôm lấy Hương Hương trên mặt đất, nói mấy câu linh tinh như đã vài ngày không gặp có vẻ như thân dài ra người mập thêm, rất rõ ràng là đang lưu lại đường sống cho hai người bên kia.

Hương Hương quan sát nam tử áo trắng kia một phen, thấy hắn dung mạo tuấn tú, nhưng sắc mặt trông có vẻ khá tiều tụy. Tâm niệm vừa động, nghĩ nghĩ người này sẽ không phải là vị ngày đó thỉnh cầu song tu với Kỷ Thiển Trần đó chứ, về sau bị Sư phụ của hắn bắt đến Băng Hỏa Chi Cực thọ phạt, Thanh Huyền Sư huynh?

Ôn Thanh Huyền nhìn Kỷ Thiển Trần, sau một lúc lâu không thấy nàng có ý định nói chuyện với mình, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Không cần cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như vậy, được không?”. Lúc nói chuyện, chỗ tay áo Kỷ Thiển Trần có ánh sáng nhạt thoáng hiện lên, Ôn Thanh Huyền tất nhiên biết nàng lại truyền tin của hắn đến chỗ vị Sư phụ kia, không khỏi cười khổ một tiếng. “Ta nghiêm túc đấy, cho dù Sư phụ có phạt ta mười lần, hai mươi lần, cũng không thể thay đổi tâm ý của ta”.

Kỷ Thiển Trần nhàn nhạt nâng đôi mi thanh tú lên, nói: “Sư huynh thế này là đang bức ép ta sao?”

Ôn Thanh Huyền còn thật sự gật đầu: “Đúng, ta đang bức ép muội, ép muội cho ta một cơ hội. Có thể cho ta một lần cơ hội đạt thành mong muốn, cũng là cho ta cơ hội để triệt để hết hi vọng. Muội hiểu mà”.

Kỷ Thiển Trần yên lặng thẳng thắng nhìn hắn thật lâu, khóe môi chậm rãi gợi lên một chút cười nhạt: “Được, nếu có Hỏa Phượng Thanh Loan làm sính lễ, ta sẽ đem thân này phó thác cho huynh”.

“Hỏa Phượng Thanh Loan…” Ôn Thanh Huyền hơi hơi xuất thần, gương mặt tái nhợt phút chốc hiện lên tươi cười khiến người ta phải liếc mắt nhìn. “Được, một lời đã định! Chờ ta, ta nhất định sẽ đem Hỏa Phượng Thanh Loan về, cưới muội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.