Yêu Thích Em Lâu Một Chút

Chương 3: Lột xác



Khai giảng năm lớp 12, rất nhiều người không nhận ra Du Gia Hưng.

Trước kia cậu gầy, rất là gầy, cậu ít khi vận động, suốt ngày ngốc ở nhà nên rất trắng, đúng là vừa gầy vừa trắng như cái chạc cây. Ngược lại tóc cậu rất đen, lại để dài, che mất nửa khuôn mặt, hoàn toàn không thích nói chuyện, cả người đều toát ra vẻ âm u.

Biết rằng con trai dậy thì muộn, nhưng Du Gia Hưng không khỏi hơi bị muộn quá.

Kỳ nghỉ hè của học sinh lên lớp 12 ít đến đáng thương, Du Gia Hưng cố hết sức bình sinh nhân dịp này mà cao lên 3,4 cm, cậu trước đây cao 1m70, giờ đã cao bằng chiều cao trung bình của cả lớp rồi.

Người cậu vẫn gầy, nhưng đã nhiều thịt hơn chút, thoạt nhìn không đến mức khô cứng. Kiểu tóc cũng thay đổi, cắt một kiểu nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra lông mày và thái dương, nhìn gọn gàng, thanh thanh tú tú.

Cả lớp ai cũng ngạc nhiên – đây là Du Gia Hưng sao? Có nữ sinh bắt đầu âm thầm đánh giá cậu, lúc tán gẫu sau giờ học thi thoảng cũng nhắc đến.

Du Gia Hưng lại không để ý lắm, trong kỳ nghỉ hè cậu nghe Cảnh Phú Viễn nói, cắt tóc đi, lúc gió sượt qua đầu sẽ cảm thấy mát mẻ, so với kiểu tóc lúc trước tốt hơn nhiều lắm.

Cậu ngồi trong lớp nghe giáo viên nói về kế hoạch ôn tập, hai chân không ngừng rung rung.

Sao còn chưa tan học a? Cậu còn muốn cho Cảnh Phú Viễn xem kiểu tóc mới của cậu mà.

Giáo viên đổi bàn cho cậu, ngồi trước Du Gia Hưng chính là Mạnh Thụy. Lúc chuyển bàn, Du Gia Hưng nghe thấy tên Mạnh Thụy thì ngẩng đầu lên liếc cậu ta một cái.

Trang giấy viết tên “Mạnh Thụy” kia đã được lật qua rồi, giờ Du Gia Hưng không còn tí cảm giác nào với cậu ta cả.

Nhưng lúc nghe đến tên Mạnh Thụy, Du Gia Hưng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Trước kia cậu thích Mạnh Thụy, nghĩ rằng chỉ cần được ngồi ngay sau cậu ấy là tốt rồi, có thể lén lút ngắm bóng lưng của cậu ấy đã thấy rất thỏa mãn. Mà hiện tại không còn thích nữa, thì lại thành người ngồi trước người ngồi sau.

Chuông tan học vừa vang, Du Gia Hưng ra ngoài ngay. Vì Cảnh Phú Viễn quá cao, cho nên bị xếp ngồi ở bàn cuối cùng, Du Gia Hưng ở cửa lớp anh nhìn xung quanh mãi mới thấy.

Du Gia Hưng thật sự không biết nói chuyện, thật vất vả tìm được chỗ ngồi của Cảnh Phú Viễn xếp sau cùng, cũng không mở miệng gọi anh, chỉ tha thiết mong chờ đứng nhìn ngoài cửa.

Cảnh Phú Viễn bị bạn cùng bàn chọc đến mấy lần mới ngẩng đầu lên, bạn cùng bàn hỏi:

“Bạn nữ kia có phải nhìn mày không?”

Cảnh Phú Viễn cẩn thận nhìn ra cửa, Du Gia Hưng đúng là thay đổi không ít, nhưng cuối cùng vẫn là một người thôi, anh liếc mắt liền nhận ra.

Cảnh Phú Viễn biết bạn cùng bạn cận thị, cũng không mở miệng đính chính, đứng lên đi ra cửa.

Du Gia Hưng thấy Cảnh Phú Viễn đi tới, cả người đều hưng phấn, không chờ Cảnh Phú Viễn đến gần đã nói:

“Anh, em cắt cùng kiểu với anh này.”

Cảnh Phú Viễn không nhìn ra chỗ nào cùng kiểu, nhưng vẫn rất nể tình nói:

“Đẹp lắm.”

“Đúng không? Ha ha ha”, Du Gia Hưng cười có chút ngốc.

Trong kì nghỉ hè Cảnh Phú Viễn và Du Gia Hưng cùng nhau nói chuyện rất nhiều trên chim cánh cụt(QQ), trên internet Du Gia Hưng nói rất nhiều, đánh chữ cũng nhanh, tách tách nhảy ra đều như hạt đậu.

Từ khi Cảnh Phú Viễn biết Du Gia Hưng nhỏ hơn mình 1 tuổi, trong tâm trí liền coi cậu là đứa nhỏ, giống như em trai mình vậy.

Đối với em trai mình, anh đương nhiên phải kiên trì nhiều hơn.

※※※

Ngoại hình Du Gia Hưng thay đổi khá nhiều, hấp dẫn ánh mắt của vài bạn nữ, tuy nhiên đám người thường tìm cậu gây chuyện kia thì càng nhìn càng không vừa mắt.

“Chà, Du cô nương gần đây để ý ai sao? Còn chưng diện nữa?”

Có những kẻ trời sinh không biết nhìn sắc mặt, Cảnh Phú Viễn và Du Gia Hưng đi cùng nhau, từ xa đã có người ồn ào bàn tán.

Cảnh Phú Viễn nghe thấy mấy âm thanh khó chịu kia, nhịn không được cau mày.

Du Gia Hưng không hề quay đầu về phía đó, làm bộ như không nghe thấy gì, nhưng lại tự giác kéo giãn khoảng cách với Cảnh Phú Viễn. Bình thường cậu ít khi đi cùng Cảnh Phú Viễn, hôm nay tình cờ gặp nhau giữa đường.

Cảnh Phú Viễn thấy Du Gia Hưng lui sang bên phải vài bước, theo bản năng vươn tay ra kéo lấy cậu:

“Cậu trốn đi đâu?”

Bên kia lập tức ồn ào mấy tiếng “ái chà, ái chà”, tính tình Cảnh Phú Viễn không tốt lắm, bèn bỏ tay Du Gia Hưng ra, đi về phía đó.

Mấy người bọn họ cùng lắm chỉ biết dùng miệng lưỡi, Cảnh Phú Viễn vừa qua đã tung cho quả đấm. Đa số đám này đều là tay mơ, tên nhóc bị trúng chưởng kia lại càng là tay mơ, mơ mơ hồ hồ được bạn bè khiêng đi, ngay cả đánh trả cũng không đánh trả nổi.

Du Gia Hưng ở phía sau há hốc mồm, rồi lại yên lặng ngậm vào, nói:

“Đại ca, anh theo môn phái nào vậy?”, cậu thực ra rất lắm mồm, chỉ là bình thường không có dịp phát huy.

Cảnh Phú Viễn quay lại:

“Chúng nó nói xấu cậu, sao cậu không phản bác?”

“Phản bác lại càng bị nói dữ hơn,” Du Gia Hưng hạ mắt xuống,”không cần thiết”

“Vậy phải làm cái gì?”, thanh âm Cảnh Phú Viễn không lớn, nhưng lại chui vào tai Du Gia Hưng rất rõ ràng,”phải im lặng sao?”

Không phải. Đương nhiên không phải.

Du Gia Hưng nghĩ, im lặng vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề, nhưng bọn họ nói không sai, mình chính là đồng tính luyến ái, yêu thích con trai.

Cảnh Phú Viễn tưởng là cậu đang nói chuyện:

“Cái gì?”

Du Gia Hưng không biết lấy đâu ra dũng khí, cậu một mặt biết đây là chuyện không thể nói, một mặt cảm thấy nếu đối phương là Cảnh Phú Viễn thì biết đâu…Biết đâu cái gì cơ chứ? Cậu nhắm mắt quyết tâm làm theo lý trí của mình.

“Bọn họ nói không sai, em chính là đồng tính luyến ái.”

Du Gia Hưng không ngẩng đầu lên, thực ra ngay lúc nói ra khỏi miệng cậu đã hối hận rồi. Cậu và Cảnh Phú Viễn thực ra không thân thiết đến vậy, chỉ là Cảnh Phú Viễn luôn cho cậu cảm giác yên tâm. Mình Du Gia Hưng luôn coi anh là bạn bè, đơn phương ỷ lại tin tưởng anh.

Một lúc lâu sau, Cảnh Phú Viễn mới mở miệng:

“Ồ. Ngạc nhiên ghê”

Trong giọng nói không nghe ra nhiều sự kinh ngạc.

“Du Gia Hưng,” Cảnh Phú Viễn nói tiếp, lúc này Du Gia Hưng mới ngẩng đầu lên, cậu chưa từng nghe Cảnh Phú Viễn gọi tên mình bao giờ.

“Đừng chối bỏ chính mình,” Cảnh Phú Viễn nói.

Lần yêu thích Mạnh Thụy kia, Du Gia Hưng thật vui, cậu chỉ muốn thuần khiết mà thích một người, lúc nào mang cảm giác nồng nhiệt vui vẻ.

Nhưng càng ngày càng nhiều người chối bỏ cậu, họ nói: “Mạnh Thụy, Du Gia Hưng cứ liếc về phía này suốt, đừng nói là thích mày đó?”

Mạnh Thụy ngày ấy hỏi cậu:”Cậu không phải đồng tính đấy chứ?”

Tại sao lại hỏi cậu như vậy? Cậu chỉ là thích một người thôi, cũng không có lỗi…cũng không có lỗi đi?

Du Gia Hưng trong lòng đã rõ, thì ra từ đầu đến cuối chính cậu cũng đang chối bỏ bản thân mình.

Cảnh Phú Viễn lại nhìn ra rõ ràng, anh nói với Du Gia Hưng:

“Đừng chối bỏ chính mình”

Du Gia Hưng bỗng không thể khống chế được cảm xúc, cậu muốn khóc, cậu muốn gào thét, nhưng lúc há to miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào khàn khàn.

Cậu chỉ yêu thích một người, cậu không có sai. Rốt cuộc cũng có người xé màn sương mù, nói cho cậu biết.

“Nếu lần sau chúng nó còn dám nói bậy, phải làm thế nào?”

Trở về phòng học, Cảnh Phú Viễn đi phía trước, Du Gia Hưng đi cùng anh như cô vợ nhỏ.

Du Gia Hưng giơ lên nắm đấm, nhưng ngay cả cằm cũng không dám giương lên, thoạt nhìn vẫn như một viên tròng nhỏ nhỏ sợ hãi. Cậu nhỏ giọng mà nói một câu:

“Đánh nổ đầu chúng nó”

Cảnh Phú Viễn rất là thỏa mãn mà gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.