Vấn đề của khách sạn Hào Đình về cơ bản đã giải quyết xong, nhưng công ty vẫn là rất bận. Mấy ngày nay Tề An Trạch đều chạy ở bên ngoài, cũng nhận được không ít đơn hàng.
Hắn hay ở bên ngoài nên mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều đè lên vai Hứa Huyền Thụy. Anh vừa phải làm thiết kế vừa phải quản lí bộ phận thiết kế, hiện tại nhân sự tài vụ gì đó cũng muốn anh quản, cơ hồ biến Hứa Huyền Thụy trở thành người vội nhất công ty rồi.
Là trợ lý của người vội nhất công ty, Chung Ngưng cũng không thoát khỏi, mấy bữa nay làm việc đến tối, lúc về đến nhà chỉ muốn ngã vào giường, cái gì cũng không muốn làm.
Cô không có nhiều thời gian xem tài liệu liên quan đến thiết kế, nhưng đi theo Hứa Huyền Thụy bận rộn cũng học được rất nhiều thứ. Tuy là thế nhưng cô vẫn là không mấy tin mình sẽ qua cửa được.
Cô không tin cũng là có nguyên nhân, trong khoảng thời gian này cô biết rõ Hứa Huyền Thụy tuy không đến mức khắc nghiệt như trong truyền thuyết nhưng anh vẫn là yêu cầu rất cao, mà kiến thức chuyên nghiệp của cô xác thật là khiếm khuyết.
Hôm nay là thứ sáu, lúc chuẩn bị tan tầm Tề An Trạch hấp tấp đi vào văn phòng tổng giám, trong tay cầm một bản văn kiện.
Lúc ấy Chung Ngưng và Hà Minh đang cùng Hứa Huyền Thụy thảo luận phương án, vì đơn hàng quá nhiều nên đến mèo ba chân như Chung Ngưng cũng phải căng da đầu mà lên sân khấu.
“Đơn hàng của bên Đằng Phi tôi đã đàm phán xong. Bọn họ nói muốn đặc biệt, cao lớn lại không tục tằng, giá cả không tồi.” Tề An Trạch rất tự hào.
Hứa Huyền Thụy rũ mắt nhìn hợp đồng trong tay Tề An Trạch, ngữ khí không gợn sóng.
“Công trình thứ 60...”
Tề An Trạch nở nụ cười, “Ừm, thời gian này không phải là nên khẩn trương sao? Mắt thấy chính là cuối năm, năm nay công trạng của chúng ta sẽ tốt hơn năm trước không ít.”
“Cậu có biết cái giá của công trạng tốt là cái gì không?”
Tề An Trạch từ bề ngoài bình tĩnh của Hứa Huyền Thụy mà thấy được anh đang phun hỏa trong nội tâm, vì thế cười nịnh nọt nói: “Cái giá ấy hả? Ha ha, vất vả cho mọi người rồi, nhưng ngẫm lại cũng có chỗ tốt mà. Xong đợt này liền tổ chức đi du lịch đó nha.”
“Thế nào? Đến lúc đó thời tiết lạnh chúng ta liền đến Đông Nam Á ấm áp đi.”
Đầu tiên hắn dùng ánh mắt dò hỏi Hà Minh cùng Chung Ngưng, chờ mong phản ứng của bọn họ.
Hà Minh rất hưng phấn gật đầu, Chung Ngưng đôi mắt cũng rực rỡ lấp lánh, vẻ mặt mong đợi. Thời điểm cô tới RZ thì bọn họ mới kết thúc một lần du lịch, rốt cuộc hiện tại cũng có cơ hội để đi. Phải biết rằng công ty trước kia rất hẹp hòi, làm việc hơn một năm cũng chỉ có đi du lịch hai lần, nhưng xa nhất cũng chỉ có bốn năm giờ đi đường xe.
“Có thể mang theo người nhà.” Tề An Trạch bổ sung một câu.
Lần này Hà Minh lại bật cười, cũng không phải là chưa từng được mang. Trên thực tế, trước kia mỗi lần đều có thể mang theo người nhà. Hắn cao hứng như vậy là bởi vì có thể cùng bạn gái đi du lịch lãng mạn, lại không cần tiêu phí quá nhiều tiền, quả thực quá tốt rồi.
Chung Ngưng lại cười không nổi, bởi vì ý thức được một chuyện quan trọng chính là không biết cô còn có thể tiếp tục làm việc ở RZ hay không.
“Chung Ngưng làm sao vậy? Ưu thương như vậy làm gì? Bởi vì không có người nhà để mang theo sao?” Tề An Trạch hỏi.
Hà Minh cùng Hứa Huyền Thụy đều nhìn về phía Chung Ngưng, cô lập tức thu liễm lại cảm xúc của chính mình, nhếch khóe môi, cười nói: “Đúng vậy.”
Tề An Trạch phóng khoáng nói: “Còn có hai tháng, thừa dịp thời gian này nhanh tìm một người, như vậy liền không cần lãng phí tài nguyên. À đúng rồi, đừng tìm người ở công ty chúng ta, có văn bản quy định rõ ràng.” Nói xong, hắn liếc liếc Hứa Huyền Thụy một cái.
Chung Ngưng nhịn không được bị hắn chọc cười, trong lòng nói hắn chính là ông chủ, lần này đi cũng chính là tiêu tiền của hắn không phải sao? Cư nhiên lại giúp đỡ người khác nghĩ nên dùng nhiều tiền của mình như thế nào.
Ông chủ như vậy thật sự là tuyệt vô cận hữu[1], đáng tiếc không biết về sau còn có thể gặp được một ông chủ tốt như vậy hay không.
[1] Tuyệt vô cận hữu: Hiếm có, có một không hai.
“Yên tâm đi, công ty chúng ta tuy rằng mỗi người đều là tinh anh, có tài có mạo, nhưng đều không phải là kiểu người tôi thích.” Chung Ngưng nhân cơ hội biểu hiện lập trường của mình, ừm, cho Hứa Huyền Thụy biết.
“Trong lòng đã có người thương thì liền khác nha, nếu cô thích thì cứ đi thổ lộ xem sao.” Tề An Trạch xúi giục.
Ở trước mặt ba người đàn ông đàm luận chuyện yêu thầm của mình, Chung Ngưng đương nhiên ngượng ngùng.
Cô đáp có lệ: “Ừm ừm.”
“Hai tháng này lượng công việc đã quá nhiều, tạm thời cậu đừng nhận thêm đơn hàng.” Hứa Huyền Thụy cúi đầu lật xem tư liệu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Tề An Trạch.
Tề An Trạch nhướng mày, “Còn có mấy lão khách hàng muốn tìm chúng ta làm thiết kế đó.”
Hứa Huyền Thụy ngẩng đầu, không chờ anh mở miệng, Tề An Trạch lại nói: “Nếu không có thời gian, tôi đây cũng chỉ có thể vô tình mà cự tuyệt.”
“Cậu có thể nhận, dù sao cậu cũng lười biếng lâu như vậy.”
Tề An Trạch vội vàng xua tay, “Tôi coi như xong, tôi cũng không muốn đập vỡ chiêu bài RZ của chúng ta.” Tề An Trạch tuy rằng cũng học thiết kế, nhưng hắn cũng không có học chuyên sâu quá, bởi vì sau khi học được một đoạn thời gian hắn phát hiện, hắn không cảm thấy hứng thú với thiết kế.
“Yên tâm đi, tôi không nhận là được.”
Để không dẫn lửa thiêu thân, Tề An Trạch không ở lại lâu, nhanh chóng trở về tầng 15.
Sau khi Tề An Trạch rời khỏi, Hứa Huyền Thụy nhìn xấp tư liệu ở trên bàn, xoa xoa ấn đường. “Vừa rồi những cái tôi nói, hai người sửa lại một chút.”
Hà Minh cùng Chung Ngưng sửa lại tư liệu một phen, lúc chuẩn bị đi ra ngoài liền thấy Hứa Huyền Thụy đi đến góc văn phòng lấy ra cái máy pha cà phê.
Hà Minh thấy thế, hỏi: “Tổng giám, hôm nay muốn tăng ca sao?” Thật ra hắn không phải không tình nguyện, tuy rằng bạn gái quan trọng, nhưng công việc cũng rất quan trọng, cũng may bạn gái hắn đã quen với việc hắn bận rộn nên rất thông cảm cho hắn.
“Không cần.” Hứa Huyền Thụy nhìn thời gian, “Đến giờ tan tầm thì về đi.”
Sau khi Hà Minh cùng Chung Ngưng ra ngoài, một hồi đã tới giờ tan tầm.
Bạn gái Hà Minh đúng giờ gọi điện thoại đến, anh ta rất vui vẻ mà nói không tăng ca, lần này có thể đi ăn cơm cùng cô ấy.
Một người đang yêu, cả người đều tản ra ánh sáng hạnh phúc, Chung Ngưng có chút hâm mộ, nghĩ đến vấn đề xem mắt mà lần trước mẹ nói, tựa hồ cũng không có bài xích như vậy.
Hà Minh cúp điện thoại, cô liền cười nói: “Anh mau đi hẹn hò đi, còn lại cứ để tôi sửa là được rồi.”
Hà Minh tự nhiên vui vẻ, không quên khuyến khích Chung Ngưng, “Cuối tuần tôi lại ôn tập một chút những cái kiến thức kia với cô, không hiểu hoan nghênh gọi điện thoại cho tôi mọi lúc. Cố lên, hy vọng cô có thể ở lại.”
“Ừm ừm, tôi sẽ nỗ lực.” Chung Ngưng sục sôi ý chí chiến đấu.
Thời điểm sửa xong hết tư liệu, Chung Ngưng cử động khớp xương tay một chút, bỗng chốc nhìn về phía văn phòng tổng giám.
Hình như… Hứa Huyền Thụy còn chưa đi ra.
Cô mím môi nghĩ ngợi, đứng dậy đi tới gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp của Hứa Huyền Thụy.
Chung Ngưng nhẹ nhàng mở cửa, nhưng không đi vào.
Hứa Huyền Thụy hỏi vọng lại: “Chuyện gì?”
“Tổng giám anh muốn tăng ca sao?”
“Tạm thời tôi chưa về, cô có thể tan tầm trước.”
Chung Ngưng trầm mặc một lát, nói: “Có cần tôi đặt cơm cho anh không?”
“Nếu cô không có việc gì quan trọng thì giúp tôi đem chỗ này đi sao chép, sau đó đóng thành sách... Nếu có việc thì thôi.”
Chung Ngưng vội nói: “Tôi không có việc gì hết.”
Hôm nay là thứ sáu, ngày mốt là cuối tuần, đến thứ hai là được nửa tháng, cô sẽ phải làm kiểm tra theo như lời Hứa Huyền Thụy, cảm thấy tỷ lệ bản thân được ở lại không cao cho lắm.
Đương nhiên, cũng có khả năng là sẽ thành công.
Hiện tại Hứa Huyền Thụy để cô làm việc, cho dù cô có việc cũng sẽ biến thành không có việc gì, muốn nhân cơ hội mà biểu hiện một chút.
“Vậy đặt hai phần đi.”
“Được.” Chung Ngưng bước nhẹ nhàng tới ôm tập tài liệu đi ra ngoài, sau đó gọi điện thoại đặt cơm.
Chung Ngưng đem tư liệu đến phòng sao chép, đi ngang qua khu làm việc, mọi người đều đã rời đi hết. Một tuần làm việc vất vả cần cù, tất cả mọi người đều thích tối thứ sáu được thả lỏng chính mình, các cuộc tụ hội cũng đều được an bài ngay lúc này.
Không tham gia tụ hội cũng không làm Chung Ngưng cảm thấy tịch mịch, ngược lại có thể tăng ca tâm tình cô lại phá lệ cảm thấy thật tốt.
Tài liệu không ít, sao chép xong Chung Ngưng lại cầm đi đóng lại, thời điểm đóng được một nửa thì cơm tối đã giao đến.
Cầm hộp cơm sườn, cô gõ cửa văn phòng Hứa Huyền Thụy.
Hứa Huyền Thụy nhìn cô một cái, “Đặt trên bàn trà là được, cảm ơn.” Nói xong liền cúi đầu tiếp tục làm việc, không có ý định lập tức ăn liền.
Hiện tại thời tiết đã hơi lạnh, đặc biệt là buổi tối, tuy rằng trong văn phòng độ ấm thích hợp, nhưng đồ ăn vẫn là rất dễ nguội. “Tổng giám vẫn là ăn cơm trước đi, nếu nguội thì không ngon.”
Nghe vậy Hứa Huyền Thụy lại ngẩng đầu nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Tầm mắt của anh khiến tim Chung Ngưng đập nhanh hơn một chút, cô kiểm điểm chính mình có phải đã lo chuyện bao đồng khiến cho ông chủ bất mãn hay không.
Đang ảo não thì Hứa Huyền Thụy buông bút trong tay xuống, đứng lên nói: “Ừm, cô cũng đi ăn đi.”
Chung Ngưng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nghe lời đi ra ngoài.
Đóng cửa văn phòng Hứa Huyền Thụy lại, Chung Ngưng ở trong lòng cảm khái: Khó có thể nắm bắt được ông chủ, thật đúng là khiến người ta mệt mỏi mà.
Sau khi ăn xong Chung Ngưng tiếp tục làm việc, đem toàn bộ tài liệu đóng thành sách, sau đó cô lại cẩn thận kiểm tra xem có sai sót gì hay không, xác định không có vấn đề mới cầm đi đưa cho Hứa Huyền Thụy.
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Đã 7 giờ rưỡi rồi, cô tan tầm đi.”
“Được, tổng giám gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Cả tòa nhà công ty lúc này một mảnh trống trải, tiếng bước chân của Chung Ngưng vang lên thật rõ ràng, lúc vào thang máy cũng chỉ có một mình cô, vì thế trong đầu cô xuất hiện những sự kiện huyền nghi nhàm chán về thang máy đã coi lúc trước.
Càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, chính là tư tưởng khó có thể khống chế.
Loại cảm giác này thật sự là quá không ổn, nếu như vừa rồi chờ Hứa Huyền Thụy cùng tan tầm thì tốt rồi, một người trong thang máy gì đó thật là khủng khiếp.
Đang trong cảm xúc khẩn trương thì cuối cùng cũng đến lầu một, Chung Ngưng bước nhanh ra ngoài, ra khỏi cao ốc. Bên ngoài cao ốc cũng rất yên tĩnh, cũng may chỉ cách đường lớn tầm 100 mét.
Màn đêm sớm đã buông xuống, mơ hồ có mấy ngôi sao mong manh cùng đèn đường tối tăm.
Đường lớn bên cạnh đèn đường tương đối sáng, người đi đường cũng không ít, Chung Ngưng vội đi đến chỗ có ánh sáng, sự khẩn trương sợ hãi vừa rồi cũng chậm rãi tiêu tán.
Hồi tưởng lại sự nhát gan vừa rồi, cô không khỏi lắc đầu cười khổ.
Đúng lúc này, đột nhiên một bóng người vụt ra chạy nhanh về phía Chung Ngưng, thời điểm cô còn chưa phản ứng lại đã bị đối phương dùng sức giựt lấy túi của cô mà chạy.
Cảm thấy kinh ngạc, Chung Ngưng phản xạ có điều kiện mà nắm chặt lấy túi của mình, đồng thời hô to: “Ăn cướp… A!”
Chung Ngưng bị tên ăn cướp cắt một đường vào tay, cô bị đau mà buông lỏng ra, tên kia đã cầm túi chạy nhanh như bay.