Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 2: Rửa mắt mong chờ



Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Ý của Chung Ngưng là Hứa Huyền Thụy không có đủ những ưu điểm đó, mà ưu điểm của một người trừ bỏ những cái đó, tựa hồ cũng không còn mấy dạng nào khác.

Tầm mắt Tề An Trạch chuyển dời từ trên mặt Chung Ngưng đến di động đặt trên bàn, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.

Hiện tại hắn rất muốn cười to ba tiếng. Ngày thường đều là Hứa Huyền Thụy bắt bẻ người khác, hiện tại cũng có người chướng mắt anh. Hắn cảm thấy phi thường thống khoái.

Một cô gái như vậy, sao hắn có thể buông tha? Chẳng qua, không biết Hứa Huyền Thụy có ghi thù hay không, những nhân viên nữ sau lưng nói muốn nắm bắt anh cuối cùng đều bị anh đuổi việc, không biết người này hoàn toàn không muốn nắm bắt anh, anh sẽ có thái độ gì.

Vẫn là rửa mắt mong chờ đi.

Tề An Trạch cố nén cười, thân mình ngồi thẳng, lấy một bản hợp đồng từ ngăn kéo ra, đẩy đến trước mặt Chung Ngưng.

Chung Ngưng cúi đầu nhìn bản hợp đồng kia, biểu tình có chút dại ra.

"Tốt, vừa rồi là thử cô."

Chung Ngưng như trút được gánh nặng, cho nên nói đây là cô thông qua rồi? Trải qua một loạt hoảng sợ này, cô đã không dám dễ dàng tin tưởng.

"Bất quá..."

Chung Ngưng tâm không gợn sóng mà chờ hắn tiếp tục.

"Cô sẽ bị điều đến làm trợ lý cho Hứa Huyền Thụy."

Chung Ngưng cũng không bị dọa, cô hỏi: "Vì sao?"

Tề An Trạch thở dài một hơi, buông tay nói: "Làm bạn gái của tôi hay là làm trợ lý của cậu ấy, cô chọn đi."

Lựa chọn rất dễ dàng, trước tiên là Tề An Trạch có không ít bạn gái tai tiếng, tiếp đó là hắn cũng không thật tình, Chung Ngưng không cần phải suy xét.

Sau hai phút, Chung Ngưng ra khỏi văn phòng Tề An Trạch.

Cửa vừa đóng lại, Tề An Trạch liền hưng phấn cầm di động đặt ở bên tai. "Cậu nghe thấy không? Có phải rất vừa lòng hay không? Lát nữa cậu chuẩn bị thật tốt để nghênh đón trợ lý mới đi."

Hắn một hơi nói hết, chờ bên kia đáp lại, chính là đầu kia điện thoại một chút thanh âm cũng không có. Hắn nghi hoặc lấy di động ra xem, cuộc gọi đã bị ngắt.

Tề An Trạch mở nhật ký cuộc gọi ra, cười cười, cái gì nên nghe Hứa Huyền Thụy đã nghe xong hết rồi.

Hắn lại gọi tới, điện thoại liền được nối máy, hắn hơi có chút đắc ý hỏi: "Thế nào?"

"Chẳng ra gì." Một chút mặt mũi cũng không cho Hứa Huyền Thụy.

Tề An Trạch lựa chọn thông tin để nói, "Cậu cũng nghe thấy cô ấy không có hứng thú với cậu, giải quyết được mối sầu lo lớn nhất rồi. Chỉ là cô ấy không học ngành thiết kế, nhưng tớ cảm thấy không thành vấn đề."

"Cô ấy nhanh nhẹn cần mẫn, lại được tôi bồi dưỡng ba tháng, tôi tin là cô ấy có thể giải quyết được những thứ ngoài chuyện thiết kế của cậu. Dù sao cậu cũng có một đống nhà thiết kế dưới tay còn gì."

"Nói xong chưa?"

"Tạm thời xong rồi." Cảm giác được Hứa Huyền Thụy muốn cúp điện thoại, Tề An Trạch vội vàng nói: "Có phải cậu nên biểu lộ thái độ hay không?"

"Tôi không biểu lộ thái độ sao?"

Tề An Trạch: "..." Kỳ thật là hắn chờ Hứa Huyền Thụy nói không đồng ý, sau đó hắn lại kiên cường mà nói "Mặc kệ cậu đồng ý hay không, chuyện đã được định như vậy rồi."

Quá soái a, nhưng đáng tiếc không có cơ hội. Con người Hứa Huyền Thụy giống như đại quái thú, không biết ai có thể hàng phục được anh. Thật hy vọng người này mau xuất hiện một chút.

Ở bên ngoài Chung Ngưng đem đồ dùng trên bàn làm việc thu dọn bỏ vào thùng giấy. Sau khi các đồng nghiệp biết Chung Ngưng bị điều đi, nhiều người kinh ngạc nhưng cũng hiểu rõ.

Ở chung ba tháng, tất cả mọi người đều đã quen thuộc, cũng rất hài hòa. Chung Ngưng muốn dọn đến tầng trên, các nàng đều hiền lành mà kêu cô có rảnh phải thường xuyên xuống dưới chơi.

Giang Mân là trợ lý đắc lực của Tề An Trạch, ba tháng này là nàng mang Chung Ngưng theo. Nàng là người ổn trọng, xử sự nghiêm cẩn, chỉ đạo Chung Ngưng rất nghiêm túc, cũng vì nàng nghiêm cẩn nên cảm giác có chút xa cách.

Đối với việc Chung Ngưng bị điều động nàng không chút kinh ngạc, sau khi mọi người tới từ biệt cô và rời đi, nàng mới chậm rãi đi tới.

Nàng cười với Chung Ngưng, chần chờ một hồi rồi nói: "Em đừng nghĩ nhiều, kỳ thật đến bộ phận thiết kế khá tốt, có khả năng sẽ tương đối khó, nhưng chỉ cần em nghiêm túc sẽ học được không ít thứ."

Chung Ngưng có chút thụ sủng nhược kinh[1], tuy rằng những đồng nghiệp cũng nói không ít lời trấn an cô, nhưng không có ai giống Giang Mân mà khuyên Chung Ngưng đừng sầu lo trong lòng.

[1] Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ.

Cô cảm kích nói: "Ừm, em sẽ nỗ lực. Trong khoảng thời gian này cảm ơn chị Mân đã chiếu cố em."

"Được rồi, đừng nói những lời buồn nôn đó a." Giang Mân mỉm cười liếc cô một cái, tiện đà nhắc nhở: "Con người em tâm tư đơn thuần, về sau làm việc thì phải để ý, tầng trên cùng tầng dưới không giống nhau."

Chung Ngưng nhíu mày cân nhắc những tin tức chất chứa trong lời này.

Không đợi cô cân nhắc xong, Giang Mân lại nói: "Em cũng đừng quá khẩn trương, làm việc thật tốt là được. Thu dọn xong chưa? Dọn xong rồi chị dẫn em lên."

Nguyên lai tầng 16 không chỉ có ông chủ khó ở chung mà còn có đồng nghiệp không đơn giản sao?

Chung Ngưng mang theo tâm tình thấp thỏm lại trầm trọng đi theo Giang Mân rời tầng 15.

Làm việc ở RZ ba tháng, Chung Ngưng cũng không phải lần đầu tiên tới tầng 16, có lẽ là tâm trạng hơi khác nên giờ phút này lại xuất hiện ở chỗ này, cô phát hiện không khí có chút khẩn trương.

Nhân viên bộ phận thiết kế đều đang nghiêm túc làm việc, chỉ nghe thấy tiếng bàn phím cùng con chuột "tích táp bùm bùm".

Cảm giác được có người tới, không ít người ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chung Ngưng cùng Giang Mân một cái, thời điểm cô muốn mỉm cười chào lại, bọn họ đã hờ hững cúi đầu.

Giang Mân mắt nhìn thẳng, lập tức đi đến văn phòng tổng giám. Ngoài cửa có một nhà thiết kế đang đứng, hai tay hắn nắm lại biểu tình rất là lo âu.

Chung Ngưng nhìn thẻ công tác, ghi nhớ tên của hắn. Sau đó cô cúi đầu nhìn thẻ công tác của mình, đợi lát nữa thay đổi.

Giang Mân dừng chân khiến Chung Ngưng cũng dừng lại theo, sau đó nghe được bên trong truyền đến thanh âm không hài hòa lắm.

"Về sau loại người có trình độ thiết kế như mới học thế này đừng đến trước mặt tôi!" Đây là thanh âm của Hứa Huyền Thụy không thể nghi ngờ.

Sau vài giây, cửa từ bên trong mở ra, trợ lý đắc lực Hà Minh của Hứa Huyền Thụy đi ra, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nhìn thấy Giang Mân cùng Chung Ngưng thì bước chân hơi dừng lại, chợt cười với bọn họ.

Thái độ của hắn làm Chung Ngưng có một loại cảm giác rốt cuộc cũng gặp được một người tốt.

Hắn đem văn kiện trên tay đưa cho Sức Dãn Minh, nói: "Cậu cân nhắc lại đi."

Sức Dãn Minh gật gật rồi gục đầu xuống rời đi.

Chung Ngưng cảm thấy đồng tình, cô như nhìn thấy những tháng ngày tương lai u ám của chính mình.

"Đưa đồ cho tôi đi, Chung Ngưng."

Chung Ngưng quay đầu, nhìn đôi tay đang duỗi ra của Hà Minh, theo tầm mắt hắn liền hiểu ý đưa cho hắn.

Hà Minh nhận lấy thùng giấy của cô, Chung Ngưng theo phản xạ có điều kiện buông lỏng tay.

Hà Minh đặt thùng giấy lên bàn làm việc của mình. "Bàn của cô còn chưa chuẩn bị, đợi lát nữa tôi đi chuẩn bị."

"Được, cảm ơn." Chung Ngưng nói lời cảm tạ.

Hà Minh gõ cửa văn phòng Hứa Huyền Thụy, nói với anh một tiếng sau đó Chung Ngưng và Giang Mân cùng đi vào.

Văn phòng Hứa Huyền Thụy không khác Tề An Trạch lắm, rất rộng, bên phải có một phòng nghỉ, ở giữa là một bộ sô pha bàn trà, bên trái sát cửa sổ bày một bàn làm việc to rộng. Mặt trên chất đống hai chồng văn kiện cùng giấy viết bản thảo, hai máy tính cùng với ba cái ống đựng bút chứa đầy các loại bút, ở sau bàn làm việc là giá sách.

Trước mặt Hứa Huyền Thụy có một tờ giấy viết bản thảo, trong tay còn cầm bút chì, đôi mắt nhìn Giang Mân cùng Chung Ngưng, mặt vô biểu tình.

Lòng Chung Ngưng trầm xuống, bất quá nhìn thấy còn có Giang Mân lại thoáng nhẹ nhàng chút.

Nhưng mà Giang Mân đi vào liền nói việc điều chức của Chung Ngưng nàng sẽ xử lý, sau khi Hứa Huyền Thụy dùng mũi phát ra một tiếng "Ừm" thì liền rời đi.

Giang Mân đi ra ngoài, lúc đóng cửa thì phát ra một tiếng "Phanh" rất nhỏ, tâm Chung Ngưng chợt căng thẳng.

Chung Ngưng vừa định mở miệng biểu đạt quyết tâm mình sẽ nỗ lực làm việc thì Hứa Huyền Thụy mở miệng nói trước.

"Chỗ của tôi không nhẹ nhàng như bên Tề An Trạch, tôi cũng không dễ nói chuyện như Tề An Trạch, cho nên sau này nếu cô làm không tốt tôi sẽ mời cô đi. Hiện tại cho cô lựa chọn một lần nữa, dù sao cô cũng đã ký hợp đồng, có thể đổi chức vị."

Chung Ngưng lớn đến thế, vẫn là lần đầu tiên gặp được một người mở miệng liền khiến cho người khác không thoải mái như vậy. Bất quá lời anh nói rõ ràng là cảm thấy cô không được.

Hít sâu một hơi, Chung Ngưng liền nhất quyết không muốn lùi bước.

"Tôi sẽ nỗ lực."

"Rất nhiều chuyện không phải nỗ lực là được."

"Nhưng nếu không nỗ lực thì cũng sẽ không làm được việc chẳng phải sao?"

Nhìn bộ dáng Chung Ngưng ngôn từ chính nghĩa, Hứa Huyền Thụy trầm mặc một lát thì gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Chung Ngưng, "Hy vọng cô sẽ có biểu hiện tốt. Ra ngoài đi."

Chung Ngưng sau khi ra ngoài liền nghĩ lạc quan: Kỳ thật Hứa Huyền Thụy cũng không có dọa người như trong truyền thuyết.

Người khác nói trợ lý nữ của Hứa Huyền Thụy đều muốn qua lại với anh mới bị sa thải.

Trước kia Chung Ngưng không tin, thậm chí đoán rằng là Hứa Huyền Thụy muốn tiềm quy tắc người khác không có kết quả nên thẹn quá hóa giận mà sa thải trợ lý nữ, mà hiện tại cô đã có chút tin tưởng những lời đồn đãi đó.

Cho nên chỉ cần cô đối đãi với anh như một lãnh đạo tuyệt đối không có ý đồ, vậy sẽ không có chuyện gì chứ?

Cô không muốn thất nghiệp, không muốn phải đi tìm việc một lần nữa.

Hà Minh rất nhanh đã kêu người tới dọn bàn làm việc, đợi Chung Ngưng dọn dẹp xong liền cầm mấy tập văn kiện đưa cho cô.

"Đó đều là tư liệu yêu cầu, lát nữa cô xử lý một chút."

"Khi nào phải làm xong a?"

"Ừm..." Hà Minh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Trước giờ nghỉ trưa đi."

Chung Ngưng cười cười, nói: "Được."

Thời gian phi thường dư dả, Chung Ngưng cũng nhìn ra được là Hà Minh tìm việc cho cô làm, không để cô ngây ngốc không biết làm gì.

"Nhiệm vụ của cô không khác việc đi theo giám đốc lắm, bất quá khả năng có đôi khi sẽ tương đối nhàn, có đôi khi sẽ rất bận, quan trọng là cô cần phải đứng vững."

Hà Minh nói chuyện rất hòa thuận lại thích cười, làm người khác có hảo cảm.

"Tôi sẽ đứng vững." Bộ dáng Chung Ngưng rất kiên định.

"Đúng rồi, cô có biết pha cà phê không?"

Chung Ngưng mím môi, lắc đầu, "Tôi không biết pha."

Cô không thích cà phê, ngẫu nhiên cùng bạn bè đến quán cà phê uống một ít thì cũng là cà phê hòa tan.

"Tôi phải đi học kỹ năng này sao?"

Hà Minh cười trấn an, "Cũng không phải, chẳng qua nếu biết thì tương đối tốt. Ừm... tổng giám của chúng ta rất thích uống, mà thật sự thì tôi không có thiên phú. Bất quá không có thiên phú cũng không sao, dù sao thì anh ấy cũng thích tự pha."

Việc Hứa Huyền Thụy thích uống cà phê thì Chung Ngưng có biết đến, Tề An Trạch đã nói rất nhiều lần, nói Hứa Huyền Thụy thích bắt bẻ, đến uống cà phê cũng vậy.

Chung Ngưng đem việc này để ở trong lòng, khi nào có thời gian thì nghiên cứu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.