Bị điện thoại đánh thức Chung Ngưng rất không vui, cô cảm giác mình mới ngủ không lâu, hơn nữa tỉnh dậy liền phải nghĩ đến cục diện mà cô không biết phải đối mặt thế nào.
"Ừm..." Thanh âm cô mang theo sự mơ hồ, lười biếng khàn khàn, có một chút gợi cảm.
Nghe thấy giọng cô, Hứa Huyền Thụy nhịn không được khóe miệng liền nhếch lên, nhưng vẫn khống chế ngữ điệu, "Nên rời giường rồi."
"Hứa tiên sinh, hiện tại phải bắt đầu làm việc sao?" Chung Ngưng nhìn thời gian, mới 7 giờ rưỡi, có cần phải sớm như vậy không?
"Không phải, cùng ăn sáng đi."
"Tôi có thể lựa chọn không đi không?"
"Không thể."
"Đây là mệnh lệnh của lãnh đạo sao?"
"Không phải."
"Vậy tôi không đi, tôi còn chưa ngủ đủ." Tối hôm qua đang ngủ ngon giấc bị anh đánh thức, sau đó lại làm những chuyện hại cô không ngủ được. Hiện tại sáng sớm thế mà lại làm phiền cô, nói cái gì mà thích cô, đây là chuyện nên làm với người mình thích à?
Hiện tại Chung Ngưng đầy bụng oán niệm, vốn đang lo lắng không biết nên xử lý vấn đề tình cảm như thế nào, hiện tại tựa như đã có đáp án rồi. Hừ! Chỉ cần anh nói không, cô cũng nói không.
Nhưng mà Hứa Huyền Thụy trầm mặc một lát, nói: "Cô còn chưa ngủ đủ à?" Tuy rằng anh cũng không ngủ được bao nhiêu, nhưng đồng hồ sinh học quá đúng giờ, sau khi tỉnh dậy liền hoàn toàn không còn muốn ngủ, sau đó có chút gấp gáp không chờ nổi mà muốn gặp cô.
Chẳng lẽ cô không như vậy sao?
Đầu sỏ gây tội thế mà lại có mặt mũi hỏi câu này! Chung Ngưng gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: "Anh nói thử xem?"
Hứa Huyền Thụy đã đoán được chân tướng, nhưng anh rất cao hứng vì anh mà cô ngủ không được. Như vậy mới công bằng.
"Vậy cô tiếp tục ngủ đi. Cô còn muốn ngủ bao lâu?" Nhớ đến cô đã từng nói thích nhất là ngủ, như vậy vẫn là nên thỏa mãn cô.
"Thiên hoang địa lão[2]." Chung Ngưng không chút suy nghĩ liền chân thật đem nguyện vọng của mình nói ra. Đầu kia điện thoại lầm vào trầm mặc, Chung Ngưng bình tĩnh một ít, biết mình đã làm càn, liền vớt vát lại một chút. "Hứa tiên sinh, anh ăn xong bữa sáng rồi lại kêu tôi được không?"
[2] Thiên hoang địa lão: đến ngàn vạn năm sau, đến lúc không còn trời đất.
Đi công tác khác với ngày thường, mọi lúc đều có khả năng phải làm việc. Kỳ thật hiện tại rời giường cũng không sao, chỉ là cô không muốn ăn sáng với anh, không muốn đối mặt anh. Tuy rằng sớm hay muộn vẫn phải đối mặt, nhưng có thể trốn nhất thời liền cứ trốn.
"Ừm, vậy cô ngủ đi."
Điện thoại ngắt máy, Chung Ngưng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại ngã lên giường, nhìn trần nhà mà suy nghĩ hỗn loạn.
Được rồi, không nghĩ nữa, nằm một lát rồi đi rửa mặt.
Nghĩ là nghĩ như thế nhưng đôi mắt khép lại cô liền ngủ say. Thời điểm mở mắt ra lần nữa, cô đã thần thanh khí sảng[1].
Sau khi cô nhìn thời gian liền lập tức nhảy dựng lên, đã hơn 10 giờ! Còn muốn đi làm hay không!
Cô thấp thỏm gọi điện thoại cho Hứa Huyền Thụy.
"Ngủ đủ rồi à?"
Không biết là do ảo giác, hay là đã thay đổi sau khi bình thản lại, Chung Ngưng cảm thấy ngữ khí của anh mang theo một chút sủng nịch.
Cô cảm thấy nhất định là do mình suy nghĩ nhiều, nhớ năm đó thích học trưởng, mỗi lần gặp thoáng qua anh, cô đều có một loại ảo giác học trưởng cũng thích cô.
Cô cảnh cáo đầu óc của mình phải bảo trì lý tính, bởi vậy nghiêm trang trả lời: "Tôi ngủ đủ rồi, Hứa tiên sinh hiện tại anh đang ở đâu? Sao lại không gọi tôi dậy?" Đương nhiên cô biết anh sẽ không ăn sáng hơn hai tiếng.
"Tôi ở khách sạn Năm Hồ, công việc sắp xong rồi, 11 giờ tôi đến đón cô đi ăn cơm, sau đó về thành phố B."
Chung Ngưng áy náy, chính mình ngủ ngon, lãnh đạo đang sinh bệnh lại phải vất vả cần cù lao động, đây là chuyện mà trợ lý làm sao?
Hứa Huyền Thụy đang vội, bởi vậy hai người không nhiều lời, sau khi cúp máy trong lòng Chung Ngưng rối rắm muốn chết. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đợi lát nữa chủ động nhận sai để được khoan hồng.
Còn chưa tới 11 giờ, Hứa Huyền Thụy đã gõ cửa phòng Chung Ngưng. Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thong dong đi mở cửa.
Hai người đứng đối diện nhau, thân hình Hứa Huyền Thụy cao lớn, cảm giác tồn tại cực kì mãnh liệt.
Chung Ngưng có chút ngăn cản không được mà nhớ đến, tối hôm qua chính là ở cái chỗ này, nụ hôn đầu tiên của cô đã không còn. Kỳ thật cái hôn kia cũng không đáng nhắc đến, chẳng qua là môi hai người chạm vào một chút mà thôi, bởi vì Hứa Huyền Thụy ý thức được mình đang sinh bệnh, không thể lây bệnh cho cô.
Cô cự tuyệt nghĩ tiếp. "Hứa tiên sinh, đồ đạc của tôi đã thu dọn xong, hiện tại có thể đi rồi chứ?"
Một bộ dáng trợ lý nhỏ cung kính đối đãi với lãnh đạo của cô làm cho Hứa Huyền Thụy nhớ nhung cô nửa ngày có chút bất mãn. Một khi đã như vậy, anh liền lấy lại tư thái cấp trên mà nói với cô, "Tôi còn chưa thu dọn, cô sang đây sửa sang đi."
Hứa Huyền Thụy nói xong liền xoay người đi về phòng mình, không hề lãng phí một chút biểu tình nào.
Nhìn bóng dáng anh, Chung Ngưng cảm thấy anh lại khôi phục bộ dáng ban đầu, cô có một chút mất mát.
Đi theo anh vào phòng, Chung Ngưng nhìn xung quanh, nơi nơi đều rất chỉnh tề, rõ ràng là đã sửa sang rồi. Nơi nào cần cô sửa lại? Cô dừng chân đứng ở cửa.
Hứa Huyền Thụy cũng dừng lại, xoay người nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt đề phòng của cô liền đem tư liệu trên tay đặt lên bàn trà. "Cô sửa sang lại mấy tập văn kiện này rồi bỏ vào túi công văn." Nói xong anh liền đi vào trong phòng.
Chung Ngưng nhận mệnh đi qua sửa sang, nhưng khi cô cầm lấy tập văn kiện chỉnh tề đó, cô liền không biết nói gì. Chuyện cô phải làm chỉ là cầm lấy văn kiện, mở bao công văn ra, bỏ vào rồi đóng lại.
Đại tài tiểu dụng[3] như vậy thật sự được sao?
[3] Đại tài tiểu dụng: tài năng lớn bị sử dụng vào việc nhỏ.
"Khụ khụ..." Tiếng ho khan của Hứa Huyền Thụy truyền đến từ trong phòng, cửa không đóng, Chung Ngưng nhìn vào, thấy anh đang đem đồ đạc để vào rương hành lý. Giống như cảm giác được tầm mắt của Chung Ngưng, anh quay đầu. Chung Ngưng quay đầu lại cực kỳ nhanh chóng giống như ăn trộm.
Một lát sau Hứa Huyền Thụy cầm rương hành lý đi ra, "Cô đói bụng không, đi ăn cơm đi. Khụ..."
Anh lại ho khan, Chung Ngưng quan tâm hỏi: "Thân thể anh có tốt lên chút nào không?" Lúc sáng cô còn chưa tỉnh ngủ nên quên mất anh bị bệnh, sau đó nhớ tới thì lại không cơ hội hỏi.
"Vẫn ổn."
"Anh còn ho khan kìa, có muốn uống thuốc không?"
"Yên tâm, tôi sẽ không lây bệnh cho cô." Trong mắt Hứa Huyền Thụy mang theo ý cười, mặt Chung Ngưng tức khắc đỏ ửng, cô chỉ là quan tâm một cách tự nhiên thôi, vì sao lại nói đến lây bệnh?
"Hứa tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với anh." Vốn cô định để lát nữa ăn cơm xong mới nói, hiện tại xem ra, vẫn là nói sớm một chút thì hơn.
Hứa Huyền Thụy nghe vậy, buông rương hành lý, đi đến bên cạnh Chung Ngưng mà nói: "Ngồi xuống nói đi."
Anh ngồi xuống vị trí bên cạnh Chung Ngưng. Cô muốn cách anh xa một chút nhưng giờ phút này anh ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, cô không dám dịch chân, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện mà ngồi xuống bên cạnh anh.
Trợ lý chính là không có địa vị như vậy, aaa... (。"-д-)。
Ngược lại với anh, Chung Ngưng đang cố giả bộ trấn định, âm thầm điều chỉnh hô hấp, sau đó kiên định nói: "Hứa tiên sinh, tôi muốn bàn với anh một chút về quy tắc nhân viên."
Hứa Huyền Thụy nhướng mày, về vấn đề này, anh đương nhiên đã nghĩ tới. Anh thong dong cười, nói: "Đừng nói trước, chờ đổi mới rồi cô lại nói."
Lần trước anh ở trước mặt Cố Thiến Thiến kêu cô sửa, cô cho là anh nói đùa, bởi vậy cũng không để trong lòng, hơn nữa sau đó anh cũng không nói gì, cô cho rằng như vậy là hết chuyện, mà hiện tại, anh là thật sự muốn sửa lại sao?
Vốn tưởng rằng đây là bia đỡ đạn hữu lực nhất, ai biết người ta vung tay một cái liền giải quyết xong.
"Hứa tiên sinh, tôi cho rằng như vậy không ổn."
"Vì sao cô cho là như vậy?" Anh biết rõ còn cố hỏi.
Anh giả ngu, cô liền sững sờ. "Tôi cảm thấy không khí trong công ty hiện tại rất tốt, mọi người đều đã quen với điều lệ chế độ như vậy, nếu mạo muội sửa chữa, nội bộ công ty sẽ trở nên rung chuyển, lòng người bất an. Hiện tại lại là thời điểm công ty bận rộn, biến động như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến công việc của mọi người."
"Thì ra, định lực của nhân viên công ty chúng ta lại kém như vậy."
Chung Ngưng hối hận, cô không phải là muốn bôi đen đồng nghiệp.
"Chung Ngưng..."
Ngữ khí Hứa Huyền Thụy đột nhiên thay đổi, mang theo một tia bất đắc dĩ, trong lòng Chung Ngưng bỗng nhiên căng thẳng đến gắt gao.
"Sửa lại quy tắc nhân viên, chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau, còn tạm thời không sửa, chúng ta tạm thời không công khai tình yêu, cô chọn thế nào cũng giống nhau."
"Có thể đi đường khác không?" Vẻ mặt Chung Ngưng đau khổ hỏi.
Chung Ngưng muốn nói, tôi có thể cự tuyệt làm người yêu của anh không? Nhưng cuối cùng nói ra lại là - "Tôi lựa chọn suy xét một chút." Cô nhất định là bị chủ nghĩa tư bản vạn ác ức hiếp cho nên mới nhát gan như vậy, cô khinh bỉ chính mình.
Hứa Huyền Thụy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, "Được, tôi cho cô ba ngày."
Ba ngày... Được rồi, ít còn hơn không.
Giống như được quyền đặc xá, tảng đá lớn trong lòng Chung Ngưng tạm thời có thể nhấc ra.
Hứa Huyền Thụy nói cho Chung Ngưng thời gian, liền thật sự cho cô thời gian, hai người cùng nhau ăn cơm rồi lái xe về thành phố B, ở chung đều yên bình không có chuyện gì xảy ra.
Thời điểm về tới thành phố B cũng đã hơn ba giờ chiều, bọn họ cùng nhau trở về công ty.
Gần hai ngày không ở công ty đã đọng lại không ít công việc, Hứa Huyền Thụy vừa trở về liền bắt đầu bận rộn.
Anh vội đến thời gian pha cà phê cũng không có, bởi vì tối qua không ngủ đủ, lại thêm trong người có bệnh, tinh thần anh có chút kém. Vì nâng cao tinh thần, anh kêu Chung Ngưng đi pha cho anh một tách cà phê.
Đã ho khan rồi còn uống cà phê cái gì. Chung Ngưng xuất phát từ chủ nghĩa tinh thần nhân đạo liền nhắc nhở: "Tổng giám, anh đang bị ho, tốt nhất là tạm thời đừng uống cà phê, sẽ tăng thêm bệnh trạng đó."
Hứa Huyền Thụy buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhíu mày nhìn cô. Rất ít người đưa ra dị nghị với anh về loại việc nhỏ này, anh không quen lắm.
Đôi mắt anh thâm thúy, bị anh nhìn chằm chằm, cô vẫn luôn dễ bị anh uy hiếp. "Nếu anh kiên trì như vậy, tôi đi pha cho anh." Cô xoay người đi ra ngoài.
"Được."
Chung Ngưng cũng nhìn ra được anh mỏi mệt, lúc trước ở thành phố H cô đưa ra đề nghị để cô lái xe anh nghỉ ngơi một chút, nhưng anh đã cự tuyệt.
Làm trợ lý lại không có tác dụng gì, cô rất bất an.
"Nếu không, tôi pha cho anh một tách trà?" Nhân viên bộ phận thiết kế đa phần là phái nam, thích cà phê, rất ít uống trà. Nhưng chỗ Tề An Trạch có, hắn thường xuyên tiếp đãi khách hàng, phần lớn khách hàng thích uống trà, chỗ hắn đi một chút là tới.
Hứa Huyền Thụy đồng ý.
Tâm tình Chung Ngưng sung sướng mà đến tầng 15, thời điểm cô nói với Tề An Trạch ý của mình, vẻ mặt hắn kinh ngạc.
"Hứa Huyền Thụy uống trà?" Cũng không phải Hứa Huyền Thụy không thích trà, chỉ là anh quá thích cà phê, sau đó lại là người tương đối chuyên nhất nên sẽ không bỏ cà phê mà uống trà.
"Anh ấy ho khan, không nên uống cà phê cho nên liền đổi thành trà." Chung Ngưng nói đúng sự thật, cũng không cảm thấy có cái gì không hợp lý.
Tề An Trạch suy tư nhìn Chung Ngưng, thời điểm phát hiện ra điều gì đó ở cô thì thu hồi ánh mắt, cực kì hào phóng mà đưa lá trà tốt nhất cho cô.
Sau khi Chung Ngưng rời khỏi, Tề An Trạch nhịn không được lớn tiếng bật cười, có trò hay để coi rồi.
Tề An Trạch cho rằng ngày hôm sau sẽ có trò hay để xem, không nghĩ tới Chung Ngưng vừa về bộ phận thiết kế chưa bao lâu thì vở diễn đã mở màn.
Lúc bốn giờ rưỡi, Chung Ngưng cùng Hà Minh đều ở trong văn phòng Hứa Huyền Thụy nghe anh sắp xếp công việc, đúng lúc này, điện thoại bàn trên bàn Chung Ngưng vang lên.
Đó là điện thoại công việc, tất nhiên là phải nghe máy, Hứa Huyền Thụy tạm dừng, bảo Chung Ngưng đi nghe máy.
"Xin chào, đây là văn phòng tổng giám RZ... Chuyển phát nhanh? Tôi là... Được."
Là bên công ty chuyển phát nhanh gọi tới, Chung Ngưng nhớ ra tối qua Thiệu Dương nói đã gửi đồ cho cô. Đối với tâm ý của Thiệu Dương, Chung Ngưng cảm giác có gánh nặng, chỉ chờ hắn sớm ngày trở về, cô sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn.
Cô báo với Hứa Huyền Thụy, "Hứa tiên sinh, tôi có thể rời đi hai phút không?"
Hứa Huyền Thụy gật đầu phê chuẩn, chuyện hai phút có thể làm, chắc là đi đổ nước hoặc là đi toilet, anh không có ý kiến.
Nhân viên chuyển phát nhanh đã ở dưới lầu, Chung Ngưng ra cửa công ty chờ, chỉ một lát, cô liền nhận được một thùng giấy lớn, cũng may là nhìn lớn nhưng bưng không nặng lắm.
Cô đặt thùng ở bên cạnh vị trí của mình, vốn định tan tầm rồi mở ra xem là thứ gì, nhưng lúc này Hà Minh mở cửa văn phòng Hứa Huyền Thụy ra, nhìn thấy cái thùng liền lớn tiếng hỏi: "Ôi! Chung Ngưng, đây là cái gì vậy?"
Cửa văn phòng còn chưa đóng lại, thời điểm Chung Ngưng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Hứa Huyền Thụy nhìn tới.
Cô thấy chột dạ.
"À, không có gì, bạn gửi đồ tới thôi." Cô hạ thấp giọng nói, không muốn để Hứa Huyền Thụy nghe thấy.
"Thứ gì vậy, mở ra xem thử đi." Hà Minh đối với cái thùng này còn hưng phấn hơn cả Chung Ngưng, thanh âm có chút lớn, Hứa Huyền Thụy hoàn toàn nghe thấy.
Chung Ngưng nói: "Còn đang giờ làm mà, cũng không phải đồ gì đặc biệt đâu. Anh đưa tư liệu về cây cảnh ở biệt thự cho tôi đi, cái này phải nhanh chóng chuẩn bị cho tốt." Cô nói lảng sang chuyện khác.
Hà Minh hiểu rõ, cũng không hiếu kỳ đồ ở trong thùng nữa, cầm tập tài liệu đưa cho Chung Ngưng. Đến gần một chút, anh nhìn thấy trên đơn chuyển phát nhanh có ghi chữ, không khỏi kinh ngạc cảm thán nói: "Chữ viết này không tồi, vừa nhìn là biết đàn ông viết, mạnh mẽ có lực."
"Có khả năng là nhân viên chuyển phát nhanh viết." Chung Ngưng cười nói. Hồi nãy Hà Minh đóng cửa quá nhẹ, không đóng khít vào, lúc này cửa đã mở ra 30 cm, Chung Ngưng không có chuyển dời tầm mắt sang bên kia.
Hà Minh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, "Có khả năng."
Chung Ngưng cùng Hà Minh ai về chỗ người nấy, vùi đầu bắt tay vào làm việc, cái thùng giấy có thể tích không nhỏ kia được Chung Ngưng đặt sát bờ tường.
Thời gian tan tầm rất nhanh liền đến, công việc trên tay Chung Ngưng còn chưa hoàn thành.
Mọi người đều tự động ở lại tăng ca.
Hứa Huyền Thụy cầm một phần bản thảo thiết kế đưa cho Hà Minh, cùng hắn bàn luận có chỗ nào phải sửa chữa.
Chung Ngưng nhập số liệu vào máy tính, tầm mắt chuyển dời liên rục từ tờ giấy A4 tới màn hình máy tính, quả thực là làm việc đến quên mình. Cho nên lúc di động của cô đột nhiên rung lên, cô thực sự hoảng sợ.
Hứa Huyền Thụy đang bàn chuyện với Hà Minh cũng quay đầu nhìn lại, Chung Ngưng nhanh chóng cầm lấy điện thoại để tránh quấy rầy người khác.
Thời điểm nhìn thấy tên Thiệu Dương trên màn hình, Chung Ngưng rối rắm nghe máy.
Hứa Huyền Thụy quay đầu tiếp tục bàn luận với Hà Minh.
"Chung Ngưng, cô đã tan tầm chưa?"
"Vẫn chưa." Chung Ngưng hạ giọng.
"Tăng ca à?"
"Ừm."
"Cô đã nhận được đồ tôi gửi chưa?"
"Nhận được rồi."
"Cô chưa mở ra à?"
"Ừm."
Thiệu Dương nở nụ cười, nói: "Vậy bây giờ cô mở ra đi, cứ như vậy những thứ giá trị sẽ hiện ra."
"Bây giờ à, là thứ gì vậy?"
"Cô mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao? Được rồi, cô mở ra đi, tôi không làm phiền cô làm việc nữa, tối nay tôi lại gọi điện thoại cho cô."
"Được."
Cúp máy, Chung Ngưng không muốn mở thùng ra bây giờ, thế nào cũng phải chờ Hứa Huyền Thụy đi rồi tính tiếp.
Nhưng không ngờ Hứa Huyền Thụy đi tới nói với cô: "Trong thùng là cái gì vậy? Mở ra nhìn thử xem."
"Không có gì."
"Có phải là đối tượng xem mắt gửi cho cô không?" Hà Minh tò mò hỏi.
Đôi mắt Hứa Huyền Thụy hơi hơi nheo lại, Chung Ngưng không có nhìn anh.
Hà Minh nói tiếp: "Là anh ta gửi cho cô đúng không? Ôi, nếu không phải đồ gì riêng tư thì mở ra xem thử, để cho anh đây lấy thân phận bạn bè phân tích xem anh chàng kia có đáng tin hay không."
Hắn nói làm Chung Ngưng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, hiện tại bọn họ đã biết đây là ai đưa, cô không mở ra, vậy phải cam chịu là đồ riêng tư, đối tượng xem mắt gửi cho cô đồ mà người khác không thấy được... Người khác sẽ nghĩ như thế nào?