Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 43: Nói khó nghe



Editor + Beta: Tiểu Hy.

Hứa Huyền Thụy châm chước một phen, không tiếp tục kì kèo nữa.

Sau khi Chung Ngưng trở về, anh gọi điện thoại cho Tề An Trạch.

"Chuyện gì?"

"Có thứ này cho cậu."

"Thứ gì?"

"Cho cậu cậu sẽ biết, hiện tại cậu ở đâu, tôi chạy qua đưa." Hứa Huyền Thụy không muốn đem thứ này vào nhà.

Tề An Trạch hạ giọng nói: "Tôi đang ăn cơm với Du Mạn, ngày mai cậu đưa cho tôi có được không?"

"Không được, tôi phải đưa cho cậu liền, sẽ không ảnh hưởng đến cậu đâu." Hứa Huyền Thụy rất kiên trì, mặc dù có thể ném chúng đi nhưng anh lại không muốn làm vậy, đó là một hành vi trơ trẽn nha.

Tề An Trạch đáp ứng Hứa Huyền Thụy, anh lái xe thẳng đến chỗ nhà hàng Tề An Trạch đang ăn.

Đây là một nhà hàng Pháp, ánh sáng khá u ám, trong không khí yên tĩnh mơ hồ truyền đến thanh âm du dương nhẹ nhàng chậm rãi của dương cầm.

Hứa Huyền Thụy xách hai túi đồ ăn vặt đi vào nhà hàng, mới đi được vài bước anh đã thấy Tề An Trạch và Du Mạn, nhưng anh lại dừng chân.

Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đang chúc phúc cặp đôi đang ôm hôn giữa sân khấu.

Không sai, giờ phút này Tề An Trạch cùng Du Mạn đang ôm hôn rất nhiệt tình, ấm áp lãng mạn, thoạt nhìn rất hạnh phúc.

Hứa Huyền Thụy dừng chân một lát rồi xoay người trở về. Giám đốc nhà hàng bước ra chào đón, hỏi anh có yêu cầu gì. Hứa Huyền Thụy là khách quen ở nơi này, anh đưa túi giấy trong tay cho giám đốc, kêu hắn lát nữa chuyển giao cho Tề An Trạch.

Mọi người đều thấy một màn lãng mãn ở trong nhà hàng, giám đốc có thể lý giải được quyết định không quấy rầy người khác hẹn hò của Hứa Huyền Thụy, bởi vậy rất nhiệt tình mà đáp ứng.

Mười giờ tối, thời điểm Hứa Huyền Thụy đang tăng ca ở trong thư phòng, Tề An Trạch gọi điện thoại tới.

Anh vừa bắt máy, Tề An Trạch liền hỏi: "Này! Cậu cho tôi mấy thứ này làm gì vậy?" Thời điểm nhìn thấy hai túi đồ ăn vặt, nội tâm Tề An Trạch là một mảnh hỗn độn, hắn rất hoài nghi giám đốc nhà hàng nhìn lầm người.

Hứa Huyền Thụy sẽ đưa cho anh loại đồ vật này ư? Cứ cho là muốn đưa, cũng sẽ không chọn buổi tối không chối từ vất vả mà tự mình đưa tới, đến ngày hôm sau cũng không muốn chờ.

Hắn biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Cho cậu ăn." Hứa Huyền Thụy không muốn nhắc đến việc này.

"Tôi biết vấn đề này chắc chắn không có đơn giản như vậy, cậu mau đem nội tình nói ra đi."

"Cho cậu ăn chính là cho cậu ăn, hỏi nhiều như vậy làm gì."

"Chắc tôi tin! Cậu đã từng nói qua, cơm không thể ăn bậy." Tề An Trạch lấy lời lúc trước Hứa Huyền Thụy nói để đạp đổ anh, nhưng hắn hiểu tính tình Hứa Huyền Thụy, càng hỏi anh lại càng không muốn nói, bởi vậy hắn sửa lại thái độ, lấy thái độ của một tỷ tỷ tri tâm mà nói: "Cậu có chuyện gì thì nói với tôi, chúng ta mặc cùng cái quần mà lớn lên, không có gì không thể nói, cậu nói cho tôi, có lẽ tôi còn có thể giúp cậu giải quyết nỗi sầu."

Không đợi Hứa Huyền Thụy mở miệng, Tề An Trạch liền nhanh chóng bổ sung: "Ôi, có một câu tôi nói sai rồi, chúng ta không có mặc cùng cái quần, cậu đừng nắm những lời này không buông, nói thẳng về chuyện đồ ăn vặt đi." Hắn quá hiểu Hứa Huyền Thụy. ( ̄∇ ̄)ノ

Hứa Huyền Thụy nhíu mày, không nói thẳng đến chuyện đồ ăn vặt mà sốc lại tinh thần một chút, hỏi: "Lời tôi nói, có phải thường xuyên khiến người ta không thoải mái không?"

"Không phải thường xuyên, trên cơ bản là chỉ cần cậu nói chuyện, đều là khiến người ta không thoải mái. Đương nhiên, ngoại trừ tôi ra, bởi vì tôi là anh em tốt của cậu, tôi biết cậu miệng dao găm tâm đậu hủ, hơn nữa tôi cũng tương đối khoan dung..."

"Được rồi, tôi biết rồi." Hứa Huyền Thụy ngắt lời hắn, anh nghe câu đầu tiên phía trước là đủ rồi. "Tôi... có cần phải sửa lại hay không?"

Đầu kia điện thoại đột nhiên lâm vào trầm mặc. Giờ phút này Tề An Trạch đã kinh ngạc nói không ra lời, hắn lấy di động ra nhìn thóang qua dãy số đang trò chuyện kia một lần nữa, xác định có phải là Hứa Huyền Thụy hay không. "Hứa Huyền Thụy, nghe nói cậu bị bệnh?"

Hứa Huyền Thụy không nói gì.

Tề An Trạch nói tiếp: "Bệnh tình của cậu có phải tăng thêm rồi không?"

"Tôi muốn làm việc tiếp..."

"Đừng... Đừng... Được rồi, tôi biết cậu muốn tôi cho cậu ý kiến, tôi cho!"

"Ừm, vậy cậu nói đi." Ngữ khí Hứa Huyền Thụy giống như đang phê chuẩn đề nghị của cấp dưới ở công ty.

"Những lời cậu vừa nói cũng làm người ta thấy không thoải mái." Tề An Trạch rất nhanh liền tiến vào trạng thái.

Sắc mặt Hứa Huyền Thụy không vui, nhưng vẫn hỏi: "Lời này có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có! Hiện tại cậu đang tìm kiếm giúp đỡ đúng không? Thời điểm cậu có việc nhờ người ta, thái độ nên tốt một chút, khiêm tốn một chút, ôn hòa một chút, nịnh nọt một chút, được rồi, cái cuối cùng cứ coi như tôi chưa nói đi. Tóm lại, tư thái của cậu phải hạ thấp một chút."

"Tề An Trạch, cậu cố ý sao?" Cố ý nhân cơ hội trả thù anh.

"Xem đi xem đi, thái độ này của cậu thật sự không được. Tôi đã quen cậu như vậy nên sẽ không so đo, nhưng người khác sẽ cảm thấy cậu ngạo mạn không coi ai ra gì, khó có thể tiếp cận."

Hứa Huyền Thụy nghĩ lại một lát, mím môi không nói. Tề An Trạch nói, hình như là sự thật.

"Còn phương diện khác thì sao? Ví dụ như thời điểm ở công ty đối đãi cấp dưới."

"Cái này sao..." Tề An Trạch nghiêm túc suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, hắn liền nói: "Thứ nhất, bình thường cậu cười nhiều một chút, đừng có cả ngày một khuôn mặt, rất dọa người..."

"Tề An Trạch..." Dọa người gì đó, anh đến nỗi vậy sao?

"Ha ha... Không cười cũng được, nhưng mà ánh mắt phải nhu hòa một chút." Kêu anh cười nhiều, còn không bằng kêu trẻ con đừng khóc.

"Thứ hai thì sao?" Hứa Huyền Thụy nói.

"Thứ hai, khích lệ nhiều, phê bình ít, cứ phê bình nhưng cũng ôn hòa một chút."

"Cậu tiếp tục đi."

"Thứ ba, nói khó nghe thì tốt nhất đừng nói."

"Cái gì là nói khó nghe?"

Nói khó nghe... Tề An Trạch muốn nói "Phần lớn lời cậu nói đều khó nghe", nhưng thân là bạn tốt, không nên đả kích anh.

"Ví dụ như cậu đối với Chung Ngưng đi..."

Vốn Hứa Huyền Thụy nghe rất bình tĩnh, nhưng thời điểm tên Chung Ngưng bị Tề An Trạch nói ra, anh liền đem toàn bộ tinh thần tập trung lại, không muốn bỏ qua bất cứ một chữ nào.

Nhưng lúc này Tề An Trạch lại dừng lại, đợi vài giây, Hứa Huyền Thụy rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn. "Tôi đối với Chung Ngưng làm sao? Sao cậu lại không nói."

"Cậu không tốt với cô ấy có quá nhiều ví dụ, tôi muốn sàng chọn ra ý tương đối có ý nghĩa giáo dục một chút."

Nghe thấy lời này, lòng Hứa Huyền Thụy liền lắng xuống. Anh thật sự không tốt với Chung Ngưng sao? Anh thường xuyên nói chuyện làm cô không vui sao? Hình như là có, nhưng năng lực thừa nhận của cô không phải khá tốt ư... Được rồi, năng lực thừa nhận tốt cũng không thay đổi được sự thật là anh khiến cô thấy không thoải mái.

Anh hít sâu một cái, hối hận nhắm hai mắt lại, sau đó thanh âm có chút vô lực mà nói: "Cậu chậm rãi nghĩ đi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói ra."

Đêm nay Hứa Huyền Thụy chắc đã uống sai thuốc nên mới như vậy, nhưng Tề An Trạch biết tận dụng thời cơ.

"Từ nhỏ nói lên, có một lần Chung Ngưng giúp cậu sắp xếp lại kệ tư liệu ở văn phòng, ngăn cao nhất cô ấy có chút với không tới, cậu chỉ cần hảo tâm nói cho cô ấy là phòng nghỉ của cậu có một cái ghế, có thể dùng để nhón chân là được, nhưng cậu đã nói như thế nào? Cậu nói "Cô đã lùn lại còn ngốc, không biết nghĩ cách, phòng nghỉ có một cái ghế không biết lấy dùng sao?". Đó, cậu đã công kích nỗi lòng của cô ấy, về sau nếu cậu dám nói chuyện với vợ như vậy, cậu chờ ngủ sô pha đi là vừa."

Hứa Huyền Thụy: "..." Anh đặt tay lên ngực tự hỏi, có nghiêm trọng như vậy sao?

"Còn nữa, không phải có một lần Chung Ngưng làm phương án thiết kế khá tốt sao? Cậu còn khen cô ấy với tôi, nhưng trước mặt cô ấy cậu đã nói thế nào? Cậu nói "Ý tưởng rất tốt, dán sát vào yêu cầu của khách hàng, không bỏ qua chi tiết nhỏ, nhưng mà không biết làm thiết kế, tạo thêm gánh nặng cho người khác". Ôi, tôi nói này, cậu ở trước mặt tôi khen cô ấy không phải dân chuyên nghiệp nhưng lại có sáng ý và dụng tâm hơn nhiều nhà thiết kế, nếu cậu nói với cô ấy những lời này, khuôn mặt tươi cười của cô ấy ngay lúc đó vẫn sẽ được duy trì."

"Khích lệ quá nhiều chỉ làm bọn họ trở nên cậy tài khinh người, tự mình bành trướng." Rất nhiều người có tài hoa, đều bởi vì quá mức tự đại mà bị tụt dốc, anh không hy vọng cấp dưới của mình bị biến thành như vậy.

Tề An Trạch thở dài nói: "Về kiêu ngạo, cũng phải xem là nói ai, Chung Ngưng không phải dân chuyên, nhưng vẫn luôn rất nỗ lực, khích lệ cổ vũ rất quan trọng. Nếu không phải tính tình của cô ấy tốt, chịu đựng được cậu, cô ấy đã sớm từ chức không làm nữa rồi."

Hứa Huyền Thụy không phản bác, trầm mặc một lát, anh phiền muộn hỏi: "Còn không?"

"Còn chứ, nhưng mà tôi muốn biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì làm tính tình cậu đại biến?" Tề An Trạch suy nghĩ, "Có phải hay không cậu với Chung Ngưng..."

"Đã khuya rồi, cậu đi ngủ sớm một chút đi." Hứa Huyền Thụy không muốn tiếp tục cái đề tài này.

"Cậu dám cúp điện thoại tôi thử xem! Nếu cậu dám cúp, ngày mai tôi sẽ đưa Chung Ngưng về lại chỗ tôi!"

Hứa Huyền Thụy không cúp máy, tuy rằng trong lòng không cao hứng, nhưng vẫn hỏi hắn: "Cậu còn lời gì muốn nói thì nói đi, cho cậu nói thêm một câu nữa, tôi còn chưa hoàn thành bản thảo thiết kế."

"Không phải là cậu muốn theo đuổi Chung Ngưng đấy chứ?" Có phải là thích Chung Ngưng hay không, đồ ăn vặt có phải là có quan hệ đến Chung Ngưng hay không, muốn thay đổi có phải là vì Chung Ngưng hay không, còn một đống các vấn đề linh tinh mà hắn muốn hỏi.

Hứa Huyền Thụy trả lời: "Ừm."

"Được, ngủ ngon, thân ái." Tề An Trạch nhịn xuống xúc động mà chúc anh ngủ ngon, sau đó cúp máy.

Có cái gì khiến người ta hưng phấn hơn chuyện cậu bạn thân bị đồn là đồng tính với mình đang theo đuổi người khác phái không?

Không được! Hắn muốn đi uống chút rượu chúc mừng.

Mà lúc này, Chung Ngưng đang nói chuyện điện thoại với Thiệu Dương. Hắn nói công việc đã hoàn thành, chiều mai sẽ về thành phố B, hắn muốn mời Chung Ngưng ăn cơm. Chung Ngưng đáp ứng, Thiệu Dương lại nói sẽ mang cho cô một ít thịt heo khô, Chung Ngưng cự tuyệt, cô nói cô muốn giảm béo.

Thiệu Dương nói Chung Ngưng căn bản không cần giảm béo, Chung Ngưng nói người khiến phụ nữ gặp trở ngại trong việc giảm béo đều là tội ác.

Thiệu Dương đành phải bỏ ý tưởng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.