Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 50: Mẹ đến



Editor +Beta: Tiểu Hy.

Hứa Huyền Thụy nghe được lời Chung Ngưng nói liền ngừng động tác, ngước mắt nhìn cô.

Chung Ngưng làm động tác im tiếng với anh, mặt mày khổ sở, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, mới bốn giờ chiều, cách giờ tam tần còn một tiếng. “Mẹ, hay là mẹ đi dạo phố ở gần đó đi? Muốn mua gì thì mua cái đó, con sẽ trả tiền giúp mẹ.” Ngồi một tiếng ở quán cà phê rất nhàm chán, đi dạo phố thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.

“Cũng được, mẹ thuận tiện nhìn xem có cái gì thích hợp để mua cho Thiệu Dương không.”

Nghe được lời này, trong lòng Chung Ngưng càng sầu, rõ ràng bà Tằng rất vừa ý Thiệu Dương, kỳ thật cô có một biện pháp, chỉ là ngại mở miệng. Hiện giờ, cô cảm thấy thật sự không được.

“Ừm, vậy mẹ đi đi, tan tầm con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”

Cô cúp máy, Hứa Huyền Thụy hỏi: “Mẹ em tới thành phố B à?”

Chung Ngưng gật đầu, nói: “Hiện tại mẹ em đang ở quán cà phê đối diện.”

Hứa Huyền Thụy nhíu mày trầm tư, anh đang tự hỏi phải ứng đối thế nào mới tốt.

Chung Ngưng thấy anh như vậy, nhanh chóng nói: “Tôi cảm thấy không nên báo cho trưởng bối biết chuyện chúng ta quen nhau, anh không cần phải băn khoăn, cuối tuần này mẹ tôi ở đây, vài ngày sau sẽ về.” Nếu mẹ cô biết, lại vừa lúc ở thành phố B, như vậy nhất định sẽ muốn gặp anh. Bọn họ vừa mới bắt đầu, tình cảm còn chưa ổn định, sao có thể nhanh như vậy đã gặp mặt trưởng bối.

Lúc trước đã nhờ Thiệu Dương đừng nói với mẹ chuyện cô có bạn trai, hiện tại cô không xác định được Thiệu Dương có nói hay không. Đợi lát nữa gọi điện thoại xác định một chút, sau đó lại nhờ anh ta thêm một chuyện.

Về việc gặp mặt mẹ Chung Ngưng, Hứa Huyền Thụy còn chưa kịp nghĩ tới. Kỳ thật anh không phản đối việc nói cho trưởng bối biết, thậm chí còn định để lần sau người nhà lại nhọc lòng chuyện tình cảm thì anh sẽ nói mình đã có bạn gái. Biết là một chuyện, còn gặp mặt lại là chuyện khác.

Anh không kháng cự việc gặp mặt mẹ Chung Ngưng, chẳng qua cần phải làm một ít chuẩn bị.

“Mẹ em thích gì vậy?”

Chung Ngưng kinh ngạc nhìn anh, “Không phải là anh muốn đi gặp mẹ tôi đấy chứ?”

“Ừm.”

“Ngàn vạn lần không được!” Chung Ngưng cảm thấy người mình phải thuyết phục đã rất nhiều, hiện tại lại nhiều thêm một người, không phải anh không muốn gặp sao? “Hiện tại không phải là thời cơ tốt, hai người ngàn vạn lần không thể gặp mặt.”

“Khi nào mới là thời cơ tốt?” Người cũng đã ở gần đây, anh không muốn phải tránh né. Huống hồ, được sự tán thành của mẹ cô, mối quan hệ của bọn họ sẽ càng thêm bền chắc, đường lui của Chung Ngưng cũng thu nhỏ, còn nữa, bọn họ có thể càng thân mật.

“Qua một đoạn thời gian nữa đi. Để mẹ tôi phát hiện trong khoảng thời gian này tôi rất hạnh phúc vui vẻ, lúc đó biết đến sự tồn tại của anh thì sẽ có ấn tượng tốt.”

Hứa Huyền Thụy nhìn Chung Ngưng, suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Vậy bây giờ em tan tầm rồi đi với mẹ đi.”

“Không được! Còn chưa tới thời gian tan làm, anh không thể thiên vị việc tư, tôi đã để mẹ đi dạo phố quanh đây rồi, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi.” Cô không dám nói với anh mục đích đi dạo phố của bà Tằng.

Hứa Huyền Thụy lại rất kiên quyết, sâu kín nói: “Anh đang lưu lại cho mẹ em một ấn tượng tốt đấy. Đi đi, tuy rằng anh có chút không muốn rời xa em, nhưng vì tương lai, anh chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.”

(Tiểu Hy: Chà, dạo này anh Hứa nhà ta biết cách nói chuyện ghê.)

Chung Ngưng bị lời ngon tiếng ngọt của anh làm cho đỏ mặt, nhưng cô vẫn không muốn tan tầm trước, suy xét một phen liền quyết định làm xong việc trước, sau đó rời đi dưới sự thúc giục của Hứa Huyền Thụy, cách thời gian tan tầm khoảng nửa tiếng.

Muốn về thì phải đi ngang qua khu làm việc, Lý Nhạc Kỳ thấy cô cầm túi, đoán được cô muốn tan làm, liền hỏi: “Chung Ngưng, cô đi đâu vậy?”

Chung Ngưng dừng chân, lễ phép trả lời: “Tôi có việc phải tan làm trước, đã xin nghỉ tổng giám rồi.”

“Vậy à, số cô tốt thật, xin nghỉ cũng không sao, còn chúng tôi số khổ, công việc rất nhiều, rời đi một chút cũng không được.” Lý Nhạc Kỳ thở dài, kỳ thật ý tứ trong lời nói mọi người đều biết, còn không phải là nói bóng gió Chung Ngưng sao.

“Nếu cảm thấy khổ, tôi có thể cho cô nghỉ.” Hứa Huyền Thụy đột nhiên từ văn phòng đi ra, ngữ khí lãnh đạm.

Lý Nhạc Kỳ luống cuống, “Tổng giám tôi không có ý đó, chỉ là tôi cảm thấy hiện tại bận rộn như vậy, Chung Ngưng lại còn không biết xấu hổ xin nghỉ, trong lòng không phục mà thôi.” Chung Ngưng xin nghỉ, người thấy không thoải mái không chỉ có Lý Nhạc Kỳ.

“Tôi có chút việc gấp…” Chung Ngưng giải thích, lúc trước cô không nghĩ nhiều, hiện tại bị Lý Nhạc Kỳ nói như vậy, tâm tình cô có chút không tốt.

Hứa Huyền Thụy nhìn thoáng qua Chung Ngưng, sau đó lại lần nữa quét ánh mắt về phía Lý Nhạc Kỳ, âm thanh lạnh lùng nói: “Là tôi để cô ấy tan tầm, ai có ý kiến? Ai có thể bảo đảm sẽ không vì đột nhiên có việc gấp mà xin nghỉ không? Lý Nhạc Kỳ, cô có thể không?”

Lúc trước Lý Nhạc Kỳ nhằm vào Chung Ngưng anh đã không thích, hiện tại lại lấy việc nhỏ đó làm khó dễ Chung Ngưng, quả thực là không thể nhịn được.

Lý Nhạc Kỳ bị gọi tên, trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Tổng giám, tôi không biết cô ấy có việc gấp.”

Hứa Huyền Thụy không thèm để ý tới Lý Nhạc Kỳ, quay sang nói với Chung Ngưng nói: “Em mau đi đi, thứ hai giao phương án thiết kế của tiểu khu Ánh mặt trời và khu biệt thự Cảnh Sơn cho anh.”

Chung Ngưng sửng sốt một lát, phản ứng lại liền phối hợp đáp: “Được, tôi đi đây, gặp lại mọi người sau.”

Chung Ngưng đi rồi, Hứa Huyền Thụy lại không lập tức về văn phòng, đứng tại chỗ nói với mọi người: “Trong khoảng thời gian này công ty rất bận, nhưng tôi hy vọng mọi người biết dù có quan trọng đến đâu cũng không đến nỗi thiếu một người liền không được. Ai có chuyện quan trọng cần xin nghỉ có thể nói với tôi. Nếu cảm thấy công việc áp lực không chịu nổi, cũng có thể lựa chọn đổi một công việc khác, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của mọi người.”

“Không có không có, tổng giám, chúng tôi yêu thiết kế, yêu RZ, chúng tôi sẽ làm việc thật tốt.” Âu Vũ lớn tiếng nói, tựa như một lời tuyên thệ, khiến cho bầu không khí đang ngưng trọng trở nên nhẹ nhàng đi.

Hoàng Khôn phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, người nào tự cho mình là thông minh mới đi đến đâu cũng mệt. Tôi thấy người mệt chỉ có Lý Nhạc Kỳ, vừa muốn đánh đàn vừa muốn đọc sách, khẳng sẽ rất mệt mỏi nha, ha ha.” Ngày thường Hoàng Khôn và Lý Nhạc Kỳ hay đấu võ mồm tổn hại lẫn nhau, hiện tại bắt đầu nói giỡn để giảm bớt không khí.

Lý Nhạc Kỳ không phục, liền bắt đầu cãi cọ với anh ta.

Hứa Huyền Thụy đã nói xong, cũng không lãng phí thời gian, kêu bọn họ làm việc, sau đó cũng trở về bận rộn tiếp.

Hà Minh nghe được động tĩnh cũng ra xem, đối với tình huống vừa rồi, cậu cảm thấy có chỗ không hợp lí, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại cảm thấy mọi thứ đều rất bình thường, bao gồm chuyện Hứa Huyền Thụy nói giúp Chung Ngưng. Lý Nhạc Kỳ xác thật quá khắc nghiệt, Hứa Huyền Thụy trước đây đều giữ vững thái độ bàng quan, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được, hoặc là ai đó rất quá đáng, sẽ cảnh cáo một lần, nếu còn lần sau sẽ đuổi việc. Nhưng tình huống ra mặt giải vây này vẫn là lần đầu tiên cậu thấy.

Hà Minh cảm thấy Chung Ngưng làm việc rất nghiêm túc và tích cực, bảo vệ cô là bình thường, nhưng người bảo vệ lại là Hứa Huyền Thụy lạnh nhạt, cậu vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng.

Rời khỏi công ty, Chung Ngưng gọi cho bà Tằng, sau đó lại gọi điện thoại cho Thiệu Dương. Biết được Thiệu Dương chưa kể chuyện của cô cho bà Tằng, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói với Thiệu Dương: “Thiệu tiên sinh, ngày mai lúc ăn cơm, anh có thể nói với mẹ tôi là anh cảm thấy hai chúng ta không hợp không?” Chỉ cần Thiệu Dương nói vậy, bà Tằng sẽ không còn lời nào để nói, chuyện này cũng sẽ kết thúc êm đẹp.

Cô vốn tưởng rằng Thiệu Dương sẽ không phản đối, vì chuyện này không gây tổn thất cho anh ta, vả lại còn giữ được mặt mũi. Nhưng cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Thiệu Dương sẽ cự tuyệt, lý do cự tuyệt lại còn ái muội như vậy.

Thiệu Dương nói: “Xin lỗi tôi không thể đồng ý được, bởi vì tôi không muốn nói dối.”

“Thiệu tiên sinh…”

Thiệu Dương cười khổ, hiện tại trong lòng anh ta rất buồn bực.

Chung Ngưng không nói gì thêm, nếu Thiệu Dương không đồng ý, vậy cô đành phải chậm rãi giải thích với bà Tằng.

“Tôi đi làm việc đây, gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

Thái độ của Thiệu Dương làm cho Chung Ngưng cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng anh ta biểu đạt quá mờ mịt, cô cũng không biết phải làm thế nào, chỉ hy vọng Thiệu Dương có thể nhanh chóng tìm được một cô gái tốt để yêu.

Bà Tằng vẫn chưa đi xa, Chung Ngưng gặp bà ở khu mua sắm gần đó.  

Bà Tằng vừa thấy Chung Ngưng liền nói cô gầy. Tháng này Chung Ngưng quả thật đã gầy đi mấy cân nên không phản bác gì. Bà Tằng lại nói tiếp, “Nhất định là làm việc quá vất vả quá mệt nên mới gầy, có phải cấp trên hiện tại áp bức con không? Hai tháng trước mặt còn chưa gầy vậy, hiện tại thay đổi bộ phận làm việc không bao lâu liền gầy thành như vậy.”

Trong lòng Chung Ngưng lộp bộp một chút, “Mẹ, không phải như thế.”

“Mẹ chính là thấy như vậy, nếu không con xin về lại chức vị trước kia đi? Con không học thiết kế, làm trợ lý nhà thiết kế làm gì chứ.”

Chung Ngưng làm nũng ôm lấy cánh tay bà, tươi cười như hoa mà nói: “Mẹ, con nói cho mẹ nghe, trước kia con vẫn không biết ý nghĩa của nhân sinh, công việc cũng không mấy hứng thú, không vui. Nhưng hiện tại, con tìm được mục tiêu rồi, cũng có chút thành tựu. Mẹ biết có bao nhiêu người hâm mộ công việc của con không? Mẹ biết có bao nhiêu nhà thiết kế mới khao khát vị trí của con không?”

“Mẹ không biết, mẹ chỉ biết con gái mẹ đã gầy đi.” Bà Tằng ngắt lời Chung Ngưng, bộ dáng không mấy quan tâm.

Chung Ngưng không buông tay, tiếp tục nói: “Mẹ, con cực kì cực kì thích công việc hiện tại, con cảm thấy mình đã thay da đổi thịt, trở thành một con người mới. Còn nữa, kỳ thật con gầy là bởi vì lần trước mẹ kêu con đi xem mắt, con cố ý giảm béo.”

Nghe được lời này, bà Tằng có ý kiến, “Vốn dĩ con đã gầy như khỉ cái rồi, còn giảm béo cái gì!”

Khỉ cái… Đây là phép so sánh mà mẹ ruột nên làm ư? Nội tâm Chung Ngưng phát điên, cắn răng nói: “Mẹ, khỉ cái rất béo. Mẹ, con muốn nói thật với mẹ một chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.