Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 57: Thời gian vui vẻ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Ba giờ chiều, đoàn người cùng đến bờ biển.

Chung Ngưng mặc chiếc váy dài Bohemian màu cam, tóc ở hai bên thái dương thắt lại rồi buột ở sau đầu. Cô đội chiếc mũ che nắng thật to, đeo cặp kính mát màu cà phê, cặp kính gần như chiếm hết khuôn mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm nhỏ.

(Ảnh ‘chỉ mang tính chất minh họa’ cho chiếc váy Bohemian của chị Chung~)

Dưới ánh mặt trời cô đón gió biển đi tới làn váy chứa nắng trên mặt mang theo nụ cười cực kỳ xinh đẹp

Dưới ánh mặt trời, cô đón gió biển đi tới, làn váy chứa nắng, trên mặt mang theo nụ cười, cực kỳ xinh đẹp.

Mọi người đang chơi đùa trên bờ cát đều đem lực chú ý đặt trên người cô, lộ ra biểu tình kinh diễm.

“Vẫn luôn cho rằng Chung Ngưng là kiểu ngọc bích, thật không nghĩ tới cô ấy cũng có thể biến thành nữ thần.” Hoàng Khôn nhịn không được tán thưởng.

Âu Vũ luôn luôn nói nhiều lúc này lại rất trầm mặc, cậu ta nhìn Chung Ngưng và Hứa Huyền Thụy sóng vai đi, kính râm của bọn họ tựa như là một cặp.

“Âu Vũ, cậu phải phấn khởi lên.” Hoàng Khôn dùng khuỷu tay huých Âu Vũ. Hoàng Khôn không phải người cẩn thận, không phát hiện ra manh mối.

Âu Vũ không nói gì, Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đã đi tới, nghe thấy đồng nghiệp ca ngợi, Chung Ngưng có chút ngượng ngùng.

Tề An Trạch đang nằm trên ghế ở bờ cát, nhận thấy phản ứng của mọi người liền quay đầu lại nhìn, thấy Chung Ngưng mặc chiếc váy dài tóc dài phiêu phiêu, mang kính râm càng tăng thêm cảm giác thần bí, cậu gỡ kính râm xuống, muốn nhìn rõ xem có thật là cô hay không.

Cô gái ngày thường tươi mát ngoan ngoãn lúc này đã thay đổi phong thái, quả thực là rất mới mẻ.

“Chung Ngưng, lại đây.” Tề An Trạch thích mỹ nữ nhất.

Ông chủ đã mời, Chung Ngưng tất nhiên sẽ thuận theo, cô chậm rãi đi qua.

Hứa Huyền Thụy vừa muốn đuổi theo thì thấy Lý Nhạc Kỳ ôm một trái dừa cắm ống hút đi tới, đưa tới trước mặt anh, “Tổng giám, uống nước dừa đi.”

“Không cần, cảm ơn.” Hứa Huyền Thụy cự tuyệt xong liền tiếp tục đi đến chỗ Chung Ngưng. Mà Chung Ngưng đã đi đến bên cạnh Tề An Trạch thì đang cười nhận lấy nước dừa mà Tề An Trạch đưa cho.

“Này, Âu Vũ, tôi thấy cậu gặp nguy rồi, hình như Tề tổng cũng có ý với Chung Ngưng, cậu xem anh ấy ân cần kìa.” Hoàng Khôn thở dài nói.

Nghe thấy vậy, Âu Vũ lập tức xem phản ứng của Hứa Huyền Thụy, anh ta thấy thân hình Hứa Huyền Thụy dừng lại một chút.

Hứa Huyền Thụy đi đến chỗ Tề An Trạch, từ trên cao nhìn xuống bộ quần áo sặc sỡ của Tề An Trạch, nói: “Của tôi đâu?”

Tề An Trạch ý bảo anh xem trên bàn, chỉ còn thừa một cái cậu đã uống qua. “Không có, cậu tự đi mua đi.”

Chung Ngưng giơ trái dừa trên tay đến trước mặt Hứa Huyền Thụy, “Cho anh này.”

Hứa Huyền Thụy nhận lấy nhưng không có uống mà đặt xuống bàn nhỏ, nói với Chung Ngưng: “Chúng ta đi mua đi, để cậu ta uống hết đống đó.”

Tề An Trạch trong lòng buồn bực, ở trước mặt một người đang đau buồn vì tình cảm như cậu mà mày qua mắt lại, có phúc hậu không? Đừng tưởng cậu không thấy bọn họ đeo kính cặp! Kiêu ngạo như vậy cũng không sợ người khác biết. “Tôi nói này Thụy, hai người trắng trợn táo bạo đeo kính cặp mà lắc lư trước mặt mọi người, không sợ bị phát hiện sao?”

Cậu hạ giọng nói, rất sợ bị người khác nghe thấy. Hứa Huyền Thụy không để bụng, cười một chút, nói: “Rất hợp ý tôi.”

Chung Ngưng ở một bên tháo mắt kính xuống, sợ hãi nói: “Đây là kính cặp? Không phải là kiểu dáng đại chúng sao?” Vừa rồi Hứa Huyền Thụy đưa kính râm cho cô, nói các tia tử ngoại sẽ ảnh hưởng đến mắt nên kêu cô đeo vào. Lúc cô phát hiện mắt kính của hai người cực kỳ giống nhau, đưa ra nghi ngờ thì anh nói loại kiểu dáng này rất bình thường.

Tề An Trạch một bộ biểu tình “Cô bị lừa”, sau đó vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Hứa Huyền Thụy.

Hứa Huyền Thụy bình tĩnh nói: “Kính mát không phải đều là dạng này sao?” Nói xong, anh lấy kính mát trên tay Chung Ngưng, lại lần nữa giúp cô đeo lên, coi như không có vấn đề gì mà nâng bước đi đến chỗ bán nước dừa.

Chung Ngưng đứng tại chỗ, do dự một lát, Hứa Huyền Thụy nói: “Em mà không đi là anh dắt em đấy.”

Chung Ngưng đuổi theo bước chân anh, Tề An Trạch nhịn không được nói: “Chung Ngưng, cô nghe lời cậu ấy quá.”

“Nếu không nghe, anh ấy sẽ dắt tay tôi mất.”

Hứa Huyền Thụy dừng bước, xoay mặt hỏi cô: “Vậy em có muốn thử dắt tay một lần không?”

“Về sau lại nói.” Chung Ngưng lướt qua anh đi trước.

Nhìn hai người bọn họ cùng đến cùng đi, Lý Nhạc Kỳ khó chịu nói: “Vì sao Chung Ngưng luôn đi theo tổng giám vậy?”

“Cô ấy là trợ lý tổng giám, đương nhiên phải đi theo tổng giám, không phải trước kia Hà Minh cũng luôn đi theo Hứa tổng sao?” Bên cạnh có người cảm thấy Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng không có gì không ổn.

Tina uống nước dừa, không nói lời nào.

Lý Nhạc Kỳ nhìn bộ dáng Tina, đem lời muốn nói nuốt xuống, nói nhiều lại chẳng có ích lợi gì, còn không bằng trực tiếp làm.

Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy mua nước dừa về, bởi vì trời quá nắng nên tạm thời ngồi ghế ở bờ cát ngắm phong cảnh, hóng gió biển.

Có người đang chơi đắp cắt, dần dần đã có hình dạng, Chung Ngưng nhìn ra bọn họ đang làm lâu đài.

“Em cũng muốn chơi cái kia.”

Hứa Huyền Thụy nhìn thoáng qua đống cát thô ráp, sau đó nói với Chung Ngưng: “Anh đi với em.”

“Tề tổng cũng đến đây đi.” Chung Ngưng nhiệt tình mời.

Tề An Trạch thụ sủng nhược kinh[1], lập tức ngồi dậy, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ, bọn họ kêu cậu đi là để dấu tai mắt, cậu lại nằm xuống, nói: “Nắng quá, tôi không đi.”

[1] Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ.

“Tề tổng, chẳng lẽ anh không muốn có làn da màu đồng sao?” Chung Ngưng không cam lòng.

“Chỗ nãy tia ngoại mạnh lắm, không phơi cũng sẽ tự nhiên đen.”

Hứa Huyền Thụy nói với Chung Ngưng: “Cậu ta không đi càng tốt…”

Sau khi nghe được lời này Tề An Trạch trực tiếp đứng lên, nói: “Tới tới, mọi người cùng nhau chơi.” Sao cậu lại có thể bỏ qua cơ hội làm Hứa Huyền Thụy khó chịu được, nếu cậu một mình lẻ loi hiu quạnh, Hứa Huyền Thụy lại luôn kích thích cậu, vậy cậu cũng không cho anh được thư thái.

Làm bóng đèn thì sao? Nếu phải làm, cậu phải là bóng đèn sáng nhất!

Sau khi nghe Tề An Trạch nói, mấy người đang nhàm chán bên cạnh liền sôi nổi hưởng ứng. “Cùng nhau chơi cùng nhau chơi, tới nơi này nằm không sao được.”

Sau đó lập tức có người đề ra thi đấu, hai người một tổ, tự do phân chia.

Tề An Trạch lại sinh ra kế, cậu nhấc tay nói: “Tôi cùng tổ với Hứa tổng giám, làm không tốt cậu ta sẽ mắng chửi người khác, tôi biết mọi người bị cậu ta mắng đủ nhiều rồi.”

“Không được, ai mà không biết Tề tổng chơi đắp cát rất lợi hại, anh đã lợi hại như vậy, tổng giám càng không cần phải nói, mạnh mạnh liên thủ, chúng tôi còn có hy vọng thắng lợi, còn có ý chí chiến đấu sao?”

“Tổng giám với Chung Ngưng một tổ đi.”

Những lời này cực kì hợp ý Hứa Huyền Thụy, anh nói với Chung Ngưng: “Chung Ngưng, đi chọn một vị trí tốt thôi.”

Sau đó mọi người phân ra ba tổ, Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy, Hà Minh cùng bạn gái của cậu ta, còn có hai chàng thiết kế độc thân khác thành một tổ. Cuối cùng là người có nhân số kém, Tề An Trạch lạc đơn. Cậu cười, “Nếu mọi người biết tôi lợi hại, vì sao đều không chọn tôi?” Tề An Trạch cười đến có chút âm trầm, nhưng mọi người đều không sợ cậu.

“Hắc hắc, Tề tổng, chính là vì anh quá lợi hại, chúng tôi cùng tổ với anh sẽ không có đường phát huy, hơn nữa nếu thắng, tất cả công lao sẽ là của anh.”

“Thì ra, quá ưu tú cũng là một loại sai, đây gọi là cao xứ bất thắng hàn[2].” Tề An Trạch rất lạc quan.

[2] Cao xứ bất thắng hàn (高处不胜寒): Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ.

Hứa Huyền Thụy hỏi Hà Minh, “Trước kia mọi người đều nhường cậu ta à?”

Không đợi Hà Minh trả lời, Tề An Trạch không phục, “Cái gì mà gọi là nhường? Tôi thắng bằng thực lực nha!”

“Phải không?” Hai chữ này đã biểu đạt sự không tin. “Lúc này, có khả năng là người thắng không phải cậu.”

Ý chí chiến đấu của Tề An Trạch bị kích mở, cậu nói: “Chúng ta chờ xem!”

“Rửa mắt mong chờ.”

Tề An Trạch bị kích động, Hứa Huyền Thụy vẫn bình tĩnh như cũ. Chung Ngưng có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói với anh: “Em cảm giác anh đang khi dễ Tề tổng.”

“Có sao?”

Chung Ngưng gật đầu.

“Có thể là vì người thắng làm vua thua làm giặc.” Thấy Chung Ngưng khó hiểu, anh giải thích: “Lúc nhỏ cậu ta thường xuyên gửi thư khiêu chiến cho anh, văn võ đều so, nhưng cậu ta đánh trận nào thua trận đó.”

“Sau đó là càng thua càng đánh?”

“Ừm.”

“Tề tổng là một người rất có nghị lực.” Chung Ngưng tự đáy lòng khen.

Hứa Huyền Thụy gật đầu tán đồng.

“Chẳng lẽ Tề tổng chưa thắng anh bao giờ sao?” Cô có chút không tin, Tề tổng cũng là một người cực kì ưu tú, hơn nữa mỗi người đều có ưu điểm nhược điểm hoặc nhiều hoặc ít.

Hứa Huyền Thụy chọn một chỗ có độ ẩm thích hợp, kéo kéo quần dài rồi ngồi xổm xuống. Toàn bộ bờ cát cũng chẳng được vài người mặc quần dài áo sơ mi trắng giống anh. Nhưng anh vẫn đẹp trai như cũ.

Lúc Chung Ngưng cho rằng Hứa Huyền Thụy sẽ không trả lời thì anh nói. “Tính ra thì cũng có… Kỳ thật anh cho rằng cái đó cũng không xem là thua cậu ta, tới hiện tại thì hẳn là còn chưa phân thắng bại.”

Chung Ngưng bị anh gợi lên tính tò mò hỏi: “Rốt cuộc là cái gì? Không cần thừa nước đục thả câu.”

Bọn họ cách những người khác một đoạn ngắn, hơn nữa tiếng sóng biển từng trận, gió lại lớn, bọn họ nói chuyện không lớn, không sợ bị nghe thấy.

Hứa Huyền Thụy cười nhìn Chung Ngưng, nói: “Yêu đương.”

Chung Ngưng sửng sốt trong chốc lát, sau đó bật cười, cực kì tán thành mà gật đầu, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô cười không nổi. “Chuyện tình cảm của anh rất thất bại sao?”

Ôi, một người đàn ông bị tình cảm làm tổn thương nghe nói rất khó yêu đương thật tình lần nữa. Cô vẽ xoắn ốc trên cát.

“Em sẽ làm anh thất bại sao?”

“A?”

Hứa Huyền Thụy lại nhìn chằm chằm cô, hơn nữa còn cười, tựa như đang cười Chung Ngưng ghen. “Chúng ta bắt đầu đi.” Anh dùng xẻng đào cát.

“Ừm.” Cô cúi đầu, khóe miệng giơ lên một vòng cung.

“Em muốn làm gì?”

“Xe Polo.” Chung Ngưng sớm đã có ý tưởng.

Cô chắc chắn như vậy, Hứa Huyền Thụy liền hỏi: “Em thích xe Polo sao?”

“Ừm.”

Hứa Huyền Thụy nhíu mày, Chung Ngưng hiểu ý anh, một người chạy xe mấy chục vạn như anh, là không thích xe Polo của cô. “Polo khá tốt, cũng đẹp, không gian rất rộng.” Chính yếu là, cô nỗ lực một chút là có thể mua nổi.

“Em muốn mua xe?”

“Ừm, đây là mục tiêu trước mắt lớn nhất của em.”

Hứa Huyền Thụy trầm mặc một lát, nói: “Anh thì sao?”

“A?” Cô có chút không rõ, suy nghĩ một chút liền hiểu, “Anh không phải mục tiêu của em, em là mục tiêu của anh không phải là đủ rồi sao?” Khụ, nói xong lời này cô liền ngượng ngùng. “Chúng ta bắt đầu làm ô tô đi, phải làm giống một chút, vừa rồi anh nói rất chắc chắn đó.”

Nửa giờ sau, ô tô cũng đã ra hình dáng, chỉ còn lại phần chi tiết.

Sau khi Chung Ngưng thử vài lần liền phát hiện hạt cát nhìn như rất dễ tạo hình, kỳ thật không cẩn thận một cái sẽ tản ra, dần dần cô quyết định làm trợ thủ, nhàn nhã ở một bên nhìn Hứa Huyền Thụy linh hoạt mà tạo hình chi tiết. Ngẫu nhiên ngứa tay, cô liền ở bên cạnh tự làm một vài thứ lung tung, sau đó làm được một cái giống rùa đen, Hứa Huyền Thụy khen cô, cô tựa như một học sinh được giáo viên khen, cực kì vui vẻ hài lòng.

Bên kia Tề An Trạch thỉnh thoảng nhìn qua, nhìn thấy hình ảnh hai người hoà thuận vui vẻ hài hòa ấm áp, cậu chua xót. Điện thoại của Du Mạn vẫn ở trạng thái tắt máy, cậu không cao hứng. Vốn dĩ cậu muốn bay đi công tác với Du Mạn, nhưng hành trình của Du Mạn không ổn định, hơn nữa cô nghiêm khắc cự tuyệt cậu. Du Mạn không giống với những cô gái khác, cô độc lập lại có tư tưởng, không giống với mấy cô gái chỉ cần tùy tùy tiện tiện dỗ dành hai câu là được, cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung[3].

[3] Bá vương ngạnh thượng cung: Nghĩa rộng của cụm từ này rất đơn giản, chính là… R.A.P.E. “Bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” (đọc là “qiang jian”) hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” (aka “rape”); mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

Cũng bởi vì sự bất đồng này mà cậu thích cô đến không cách nào kềm chế được.

Hứa Huyền Thụy hoàn thành nhanh nhất, Chung Ngưng tận mắt nhìn thấy một chiếc xe Polo thành hình, hơn nữa làm thật sự quá giống, chi tiết đều làm ra đủ, hoa văn ở lốp xe sau khi nhìn từ hình ảnh trên di động của Chung Ngưng, Hứa Huyền Thụy đều cẩn thận điêu khắc ra.

Cô hưng phấn lấy di động ra chụp lại rất nhiều ảnh.

Hứa Huyền Thụy đứng lên hoạt động gân cốt, nhìn thấy cô cao hứng như vậy, trong lòng rất có cảm giác thành tựu.

Bởi vì một trò đắp cát mà cảm thấy thành tựu, trước kia anh chưa từng như vậy.

Chung Ngưng ngồi xổm chụp hình cùng xe cát, nhìn thấy ảnh không tồi liền có một ý niệm. Cô muốn đăng hình ảnh trong vòng bạn bè, lúc đánh chữ, cô đột nhiên dừng lại. Cô đi đến bên cạnh Hứa Huyền Thụy lấy lòng mà nói với anh: “Cái xe cát này xem như anh làm vì em đúng không?”

Hứa Huyền Thụy gật đầu, sau đó nói: “Anh đưa cho em một chiếc thật thì thế nào? Hay là đổi loại xe khác?”

“Không muốn không muốn!” Chung Ngưng vội vàng cự tuyệt, “Em muốn tự kiếm tiền mua, như vậy em mới có thể vui vẻ.”

Hứa Huyền Thụy đoán được cô sẽ cự tuyệt, cho nên vừa rồi không nói, anh vốn đợi sau này có cơ hội lấy lòng lại đưa cho cô.

“Anh cũng không nên cho em quá nhiều, nếu sau này chúng ta chia tay…”

“Chúng ta sẽ không chia tay.” Hứa Huyền Thụy thần sắc nghiêm túc, cũng không thích cái giả thiết này.

Chung Ngưng câm miệng, cúi đầu tiếp tục đăng lên vòng bạn bè, cô viết rất đơn giản— Tôi cùng xe tôi.

Hứa Huyền Thụy hỏi cô đăng gì, cô cũng không giấu mà cho anh nhìn. Hứa Huyền Thụy không khỏi cười, “Anh nhìn thấy nó có chút chua xót.”

“Chua xót chỗ nào? Rõ ràng rất tốt, xe thật không khó mua được, hơn nữa kích cỡ sẽ lớn hơn rất nhiều, nhưng xe cát của em nhất định là tuyệt vô cận hữu[4].” Hơn nữa là do bọn họ cùng nhau làm, rất có ý nghĩa.

[4] Tuyệt vô cận hữu: Hiếm có, có một không hai.

Nghe xong lời cô nói, trong lòng Hứa Huyền Thụy sinh ra một cảm xúc khác. Anh nhìn Chung Ngưng, ánh mắt đưa tình, Chung Ngưng hiện tại vừa thấy loại ánh mắt này liền đại khái đoán được anh muốn làm gì, vì thế lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với anh.

“Anh muốn hôn em.”

Quả nhiên là vậy! “Anh đừng làm bậy, bây giờ chúng ta đang ở chỗ đông người.” Tuy rằng còn chưa hôn, nhưng mặt Chung Ngưng đã đỏ lên.

Anh vẫn nhìn cô như vậy, Chung Ngưng nhanh chóng bước về ghế bên bờ cát ngồi nghỉ ngơi.

Kết quả thi đấu là do mọi người bình chọn, cuối cùng tổ của Hứa Huyền Thụy cùng Tề An Trạch có số phiếu tương đồng, cùng đồng hạng nhất.

Đối với kết quả này, Chung Ngưng rất vừa lòng, nhưng Tề An Trạch lại không, hạ chiến thư lần tới lại đấu.

Thời điểm những người tham gia thi đấu đắp cát nghỉ ngơi, Lý Nhạc Kỳ cùng Tina vừa rồi nhàn rỗi giờ phút này cởi chiếc khăn vây quanh người xuống, lộ ra bộ Bikini. Hai người lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, bao gồm cả Chung Ngưng.

“Dáng người thật đẹp!” Nói xong cô liền quay đầu nhìn Hứa Huyền Thụy.

Không phải đàn ông đều thích phụ nữ có dáng đẹp sao?

Chỉ thấy Hứa Huyền Thụy liếc mắt một cái rồi lãnh đạm thu hồi ánh mắt, nhìn Chung Ngưng cười nói: “Dáng người của em còn đẹp hơn.”

Tề An Trạch ngồi bên cạnh Hứa Huyền Thụy nên cậu nghe lời này rất rõ. Tề An Trạch khó có thể tin mà nói: “Hai người đã…”

Xung quanh còn có nhiều người khác, Tề An Trạch không nói quá rõ ràng. Chung Ngưng lập tức hiểu ý cậu, vội xua tay biện giải: “Không có. Anh đừng nói bậy!” Cô xấu hổ đến đỏ mặt, hình ảnh ở trong phòng trước khi ăn cơm trưa lại hiện rõ trong đầu.

Hứa Huyền Thụy không nói gì, Tề An Trạch lại càng là một bộ dáng quả thực như thế, Chung Ngưng buồn bực muốn chết. Nhưng Tề An Trạch một chút cũng không vui, thứ duy nhất cậu có thể lợi hại hơn Hứa Huyền Thụy, hiện tại hình như cũng sắp bị anh áp xuống rồi.

Có phải không bao lâu nữa Hứa Huyền Thụy sẽ kết hôn với Chung Ngưng rồi sinh con không? Có thể trước khi cậu kết hôn, anh đã có đứa thứ hai không?

Tề An Trạch kinh hãi, cậu không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra!

Tề An Trạch lập tức cầm lấy di động không ngừng gọi cho Du Mạn.

Buổi chiều một đám người chơi thật sự rất vui, buổi tối bọn họ nuớng BBQ ở một quán BBQ, còn chưa bắt đầu, Hứa Huyền Thụy nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền về khách sạn.

Điện thoại là Trương Hiểu Quân gọi tới, mẹ anh đang ở chỗ Trương Hiểu Quân, muốn gọi video với anh.

Hứa Huyền Thụy đã hai tháng chưa gặp mẹ, ngày thường chỉ là nói vài câu trong điện thoại, hiện tại cũng rất muốn thấy bà.

Video vừa mở, liền thấy mẹ Hứa cười rất vui vẻ. “Con trai của mẹ vẫn đẹp trai như vậy, có nhớ mẹ không?”

Tâm tình Hứa Huyền Thụy cũng rất tốt. “Ừm, lúc không bận sẽ nghĩ đến mẹ đang đi chơi ở chỗ nào.”

Hai mẹ con hàn huyên một lát, Hứa Huyền Thụy đột nhiên hỏi: “Chừng nào mẹ về?”

“Làm sao vậy? Con muốn mẹ về à?”

Hứa Huyền Thụy gật đầu, “Có một việc muốn nói với mẹ.”

Lòng hiếu kỳ của mẹ Hứa bị gợi lên, “Chuyện gì?”

“Khi nào mẹ về rồi nói.” Hứa Huyền Thụy cũng không định nói cho bà bây giờ, bởi vì bà mà biết sẽ lập tức bay về, mà anh còn cần một ít thời gian để làm công tác tư tưởng cho Chung Ngưng.

“Mai mẹ sẽ về liền.”

“Dì nhỏ, cháu về cùng dì.” Trương Hiểu Quân cười nói, “Thoạt nhìn sẽ là một chuyện rất đặc biệt.”

Hứa Huyền Thụy có chút bất đắc dĩ, nhà bọn họ đều là loại tác phong này.

“Tốt nhất là nửa tháng nữa hai người hãy về.”

“Vì sao?” Mẹ Hứa cùng Trương Hiểu Quân cùng đặt câu hỏi.

“Con cần một chút thời gian.”

“Con có bạn gái sao?” Mẹ Hứa hỏi, không đợi Hứa Huyền Thụy trả lời, lại bừng tỉnh hỏi: “Chẳng lẽ là bạn trai?!”

“Khụ!” Trương Hiểu Quân ho khan che dấu ý cười, tuy rằng Hứa Huyền Thụy vẫn luôn không quen bạn gái, nhưng chị ta biết tính hướng của anh bình thường.

Hứa Huyền Thụy bất đắc dĩ nhìn mẹ, nói: “Bạn gái.”

“Đổi tính rồi sao?”

“Ha ha ha…” Trương Hiểu Quân rốt cuộc vẫn là nhịn không được cười, sau đó dựa vào mẹ Hứa, nói: “Dì nhỏ, có phải dì đọc quá nhiều truyện tranh linh tinh hay không?”

Hứa Huyền Thụy đã quen, anh bình tĩnh nói: “Tóm lại hai người tạm thời đừng về, con còn chưa hoàn toàn thành công, cần một chút thời gian nữa, cô ấy cũng cần một chút thời gian.”

Trương Hiểu Quân cực kì hiểu, gật đầu nói: “Em cứ chuẩn bị đi, dì với chị tạm thời sẽ không đi dọa bạn gái nhỏ của em.”

“Sao con biết là bạn gái nhỏ, lỡ như tình chị em thì sao?” Mẹ Hứa nói.

Hứa Huyền Thụy đỡ trán.

“Dì nhỏ, dì cũng thật là không hiểu con trai dì, dì xem nó một bộ dáng bảo vệ tiểu hoa, cô gái đó hẳn là tuổi không lớn, lại còn là một cô bé tương đối ngoan ngoãn, còn ngự tỷ, đó không phải là kiểu mà con trai dì thích.”

Trương Hiểu Quân phân tích.

Hứa Huyền Thụy không có phản bác, mẹ Hứa hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.