Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 65: Tề An Trạch - Du Mạn



Editor + Beta: Tiểu Hy.

Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng ngọt ngọt ngào ngào mọi việc thuận lợi, Tề An Trạch lại mọi việc không thuận khổ không nói nổi.

Công việc của Du Mạn gần đây rất bận, thường xuyên phải đi công tác, cơ hội hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Việc này thì thôi, để cho cậu ta buồn rầu nhất chính là Cố Thiến Thiến không biết bắt đầu từ khi nào đã đem cậu ta trở thành mục tiêu, vứt Hứa Huyền Thụy ra sau đầu.

Vốn tưởng rằng Cố Thiến Thiến chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, lại không nghĩ đã qua một tháng, cô ta vẫn thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.

“Tôi thật sự đã có bạn gái rồi.” Tề An Trạch đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nói câu này với Cố Thiến Thiến.

Cố Thiến Thiến vẫn giống như trước đây, một chút cũng không để trong lòng. “Tôi biết mà, bạn gái tin đồn của anh rất nhiều, nhưng không sao, tôi sẽ trở thành bạn gái chính thức của anh.”

Tề An Trạch rất bất đắc dĩ, vẻ mặt đứng đắn nói: “Tôi có bạn gái chính thức rồi, bạn gái tin đồn là chuyện trước kia, hơn nữa đều chỉ là tin đồn.”

“Không sao, không phải anh thường xuyên đổi bạn gái sao? Hiện tại cũng sẽ đổi nhanh thôi, đúng chứ?” Khoảng thời gian trước ở bên Tề An Trạch, Cố Thiến Thiến phát hiện Tề An Trạch là người rất thú vị, rất biết cách dỗ người khác vui vẻ, hơn nữa anh cũng rất tuấn tú, cũng không kém Hứa Huyền Thụy, thậm chí, ở bên anh còn thú vị hơn Hứa Huyền Thụy nhiều.

Tề An Trạch luôn tốt tính với phụ nữ, nhưng điều đó không đại biểu là anh không biết giận, anh rất nhanh liền bị Cố Thiến Thiến quấy rối đến nổi điên. Anh lạnh mặt nói: “Tôi sẽ không đổi bạn gái, tôi sẽ kết hôn với cô ấy ở một tương lai không xa.”

Tề An Trạch phiền muộn gọi điện cho Du Mạn trước mặt Cố Thiến Thiến. “Mạn Mạn, em còn ở thành phố C không? Anh đến tìm em… Vừa mới xuống máy bay à… Anh đến đơn vị tìm em.”

Cúp máy, Tề An Trạch nói với Cố Thiến Thiến: “Cố tiểu thư, tôi muốn đi hẹn hò, gặp lại sau.”

Tề An Trạch không hề để ý tới Cố Thiến Thiến, lên xe giẫm chân ga rời đi.

Cuối cùng anh đợi bên ngoài đơn vị của Du Mạn nửa giờ cô mới tới, cô mặc một bộ trang phục công sở thoạt nhìn cực kì giỏi giang. Có một cô bạn gái cuồng công việc, Tề An Trạch rất bất đắc dĩ, nhưng mà, có lẽ là vì cô độc lập nghiêm túc như vậy, cho nên anh mới có thể thích cô đến thế.

Tề An Trạch đã ba ngày chưa gặp Du Mạn, gần đây cô luôn phải đi công tác, giờ phút này trên mặt mang theo mệt mỏi, Tề An Trạch có chút đau lòng.

“Có phải rất mệt không?”

“Ừm.”

“Hay là anh trực tiếp đưa em về nhà, anh nấu cơm cho em.”

Du Mạn kinh ngạc, “Không phải anh không biết nấu cơm sao?”

“Đó là trước kia, gần đây anh có học, em có muốn nếm thử tay nghề của anh không?” Có cô bạn gái bận rộn như vậy, đương nhiên phải học nấu cơm rồi, phải vậy mới có thể gia tăng thời gian ở chung. Giống như Hứa Huyền Thụy, mỗi ngày đều lấy cớ nấu cơm cho Chung Ngưng để đem cô về nhà.

Du Mạn gật đầu, “Được.”

Tề An Trạch lái xe đến siêu thị gần đó để mua nguyên liệu nấu ăn, ngẫm lại đi siêu thị cùng bạn gái quả thực không tồi. Đáng tiếc chính là, Du Mạn nói cô ấy rất mệt, muốn ở trong xe nghỉ ngơi một lát, cuối cùng anh đành phải đi một mình.

Hai mươi phút sau, Tề An Trạch cầm một túi nguyên liệu nấu ăn trở lại xe, Du Mạn đã tựa lưng vào ghế ngủ.

Anh thở dài một hơi, động tác nhẹ nhàng, đến mở cửa xe cũng rất khẽ.

Trước kia anh quen không ít bạn gái, nhưng cơ bản mỗi người lúc chia tay đều nói anh tuy rằng rất biết cách dỗ người khác vui vẻ, nhưng lại không đủ săn sóc, cũng cảm giác anh không quá yêu các cô.

Nhưng Du Mạn lại nói anh quá săn sóc, cô rất áy náy.

Xe ngừng ở nhà Du Mạn, Tề An Trạch cúi người đi qua, vừa muốn hôn thì cô đột nhiên tỉnh dậy.

Tề An Trạch thấy thật thất bại, anh muốn hôn cho cô tỉnh, nhưng không sao, anh vẫn hôn xuống.

Còn chưa hôn đủ, Du Mạn liền đẩy anh ra, “Em đau cổ.”

“Chúng ta lên trên nhanh đi.”

“Ừm.”

Hai người cùng nhau lên lầu, Du Mạn mở cửa đi vào, Tề An Trạch đuổi theo sau, ở thời điểm đóng cửa đột nhiên ôm lấy Du Mạn, hôn một phen. Nhưng vẫn không thể thỏa mãn, Du Mạn đỏ mặt thở phì phò, nói: “Em bôn ba một ngày rồi, em muốn đi tắm.”

“Cùng nhau tắm.” Tề An Trạch rất tự nhiên mà tiếp lời.

Kết quả là Du Mạn trừng mắt liếc anh một cái, “Em đói bụng rồi, anh đã nói sẽ nấu cơm cho em.”

“Ok, anh đi nấu cơm, em tắm đi.” Tề An Trạch lòng đầy chờ mong mà bắt đầu nấu cơm.

Nửa giờ sau, Du Mạn tắm rửa xong, nhưng Tề An Trạch còn chưa làm xong cơm.

“Có cần em hỗ trợ không?” Du Mạn đi vào phòng bếp dò hỏi, cuối cùng bị Tề An Trạch đẩy ra ngoài.

Lại qua nửa giờ, đồ ăn rốt cuộc cũng nấu chín.

Tuy đồ ăn anh làm hương vị chỉ tạm được, nhưng Du Mạn rất nể tình, cô ăn không ít, dựa theo lời cô nói thì cô không kén ăn.

Bữa tối hai người, Tề An Trạch cảm thấy rất hạnh phúc.

Sau khi ăn xong là thời khắc mà anh chờ mong nhất, anh kéo Du Mạn đến phòng khách ngồi xem TV trên sô pha. Anh tắt đèn lớn, chỉ để lại ánh đèn nhỏ mờ nhạt, căn bản không đặt tâm tư trên TV, anh ôm Du Mạn vào lòng, ôn nhu mà hôn môi.

Đã mấy ngày không gặp, kỳ thật Du Mạn cũng rất nhớ anh, giờ phút này đắm chìm trong sự nhu tình của anh.

Du Mạn phối hợp khiến Tề An Trạch rất hưng phấn, vì thế liền có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, đương thời điểm anh có ý đồ cởi bỏ cúc áo ngủ của Du Mạn, cô bắt lấy cổ tay anh mà ngăn lại.

“Mạn Mạn, anh muốn.”

“Không được, chúng ta đã nói là sau kết hôn mà.”

“Vậy chúng ta đi kết hôn.”

Du Mạn nhíu mày, “Anh đang cầu hôn em sao? Tại thời điểm này sao?”

Tề An Trạch ôm chặt Du Mạn, đầu chôn trên vai cô. Thanh âm anh hơi khàn, nói: “Mạn Mạn, anh là thật lòng với em, hôm nào anh sẽ chính thức cầu hôn em.”

Nhìn thấy thần sắc Du Mạn hòa hoãn một ít, Tề An Trạch thở dài một hơi, nói: “Anh đi tắm.”

Du Mạn: “…”

Những ngày tiếp theo, Tề An Trạch bắt đầu chuẩn bị nghi thức cầu hôn, kỳ thật về cầu hôn, anh sớm đã chuẩn bị từ hai tháng trước. Anh có một căn nhà, hai tháng trước đã cho người đi sửa sang thành phòng tân hôn. Ngày thường lúc hẹn hò với Du Mạn, anh sẽ cố dò hỏi xem cô thích loại thiết kế gì.

Hiện giờ hai tháng qua đi, còn có một ít đồ dùng gia đình chưa mua đủ, Tề An Trạch nóng nảy.

Tề An Trạch ở bên kia vì thế giới tốt đẹp của hai người mà bôn ba, lại không nghĩ sau lưng có người làm động tác nhỏ.

Gần đây Cố Thiến Thiến muốn gặp Tề An Trạch cũng khó, thật vất vả mới tóm được thì anh lại cực kì lãnh đạm với cô nàng, thậm chí còn nói đang chuẩn bị kết hôn, kêu cô về nhà đọc sách.

Kết hôn… Cố Thiến Thiến cảm thấy Tề An Trạch không phải là một người thích hợp để kết hôn.

Cuối cùng cô ta cũng tìm được Du Mạn.

“Cô chính là Du Mạn?” Cố Thiến Thiến chờ ở bên ngoài đơn vị Du Mạn, thấy cô tan tầm liền tiến lên hỏi.

Du Mạn dừng chân, nghi hoặc nhìn cô gái tầm hai mươi tuổi trước mặt, nói: “Là tôi, xin hỏi cô là ai?”

Cố Thiến Thiến đánh giá trên dưới Du Mạn một phen, sau đó cười tự tin, “Tôi là tình địch của chị.”

Du Mạn hơi híp mắt nhìn Cố Thiến Thiến, sau đó nói, “Xem ra tôi mới là tình địch của cô.”

Cố Thiến Thiến thu liễm nụ cười, nhận ra ý tứ từ lời Du Mạn nói, ý Du Mạn là không xem cô ta là tình địch sao? Là bởi vì cô ta không có tư cách sao?

“Chị cho rằng chị có thể trói chặt Tề An Trạch cả đời sao?”

Du Mạn cười, “Vì sao tôi lại phải trói chặt anh ấy chứ?”

Cố Thiến Thiến nghẹn lời, chợt nói: “Chắc là do chị không thể rồi.”

“Chẳng lẽ cô cảm thấy mình có thể à?” Du Mạn hỏi lại.

Cố Thiến Thiến nâng cằm ngạo nghễ nói: “Tôi không định trói anh ấy, tôi chỉ cần cùng anh ấy trải qua những ngày tháng vui vẻ là được.”

“Ồ, thế sao?” Du Mạn lạnh mặt nói, “Vậy chúc cô thành công nhé.”

Du Mạn nói xong, lướt qua Cố Thiến Thiến mà rời đi. Cố Thiến Thiến buồn bực đuổi theo, ngăn trước mặt Du Mạn nói: “Tôi còn chưa nói xong.”

“Cô muốn đuổi theo thì hãy đi tìm anh ấy, tìm tôi cũng vô dụng, thậm chí có khả năng biến khéo thành vụng.”

Du Mạn lên xe rời đi, một lát sau liền đeo tai nghe Bluetooth mà gọi điện cho Tề An Trạch.

“Vừa rồi có một cô bé tên Cố Thiến Thiến tới tìm em.” Du Mạn bình đạm nói.

Tề An Trạch nghe vậy liền kinh hoảng, khẩn trương nói: “Lời cô ấy nói em đừng tin! Anh với cô ấy hoàn toàn không có quan hệ! Mạn Mạn, em phải tin tưởng anh.”

“Anh cảm thấy cô ấy sẽ nói gì với em? Sao lại kêu em đừng tin?”

Trong lòng Tề An Trạch căng thẳng, vội vàng giải thích, “Cô ấy là một cô bé chưa lớn, là khách hàng ở công ty anh, ban đầu là quấn lấy Hứa Huyền Thụy, sau đó lại biến thành anh, anh đã nói rất rõ ràng là không có hứng thú với cô ấy, còn nói muốn kết hôn với em… Không nghĩ tới cô bé ấy lại đi tìm em, Mạn Mạn, em ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”

Hiện tại đúng là thời khắc mấu chốt, mỗi ngày anh đều mơ thấy cảnh tượng kết hôn với Du Mạn, anh không muốn chuyện đó đều biến thành bọt nước.

“Hiện tại em đang ở đâu? Anh lập tức qua đó.” Tề An Trạch vội vàng nói, sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng lách cách lang cang, còn có người nói: “Tiên sinh anh không thể đi, cái này còn chưa bàn xong.” Tề An Trạch nói: “Nếu không đi thì vợ của tôi cũng không có, còn bàn cái này làm gì, mọi người về trước đi, xong chuyện tôi lại tìm mọi người.”

Nghe thấy mấy lời này, Du Mạn cười. “Anh khẩn trương như vậy làm gì, anh có việc bận thì…”

“Em chính là chuyện của anh, chuyện quan trọng nhất.” Tề An Trạch ngữ khí kiên định.

Du Mạn: “… Em đang định về nhà, anh đến đây đi.” Du Mạn hiện tại cản thấy có chút ấm áp, ba mẹ cô đều rất nghiêm cẩn lại lý tính, vả lại luôn rất bận, cô rất ít được ba mẹ sủng ái, đây cũng là nguyên nhân làm cô có tính cách thanh lãnh.

Lúc trước Tề An Trạch theo đuổi cô đã biết anh nổi danh là hoa hoa công tử, nhận lời anh là vì bản thân đã 27-28 tuổi, nên bắt đầu nói chuyện yêu đương rồi, không hợp nói chia tay cũng không sao.

Tới nay quen nhau đã hơn nửa năm, cô không phát hiện Tề An Trạch ái muội với phụ nữ khác, thật sự đối cô rất dụng tâm. Cô cũng không phải ý chí sắt đá, có người đối tốt với mình, cô có thể cảm nhận được, trong lòng cũng rất cảm kích.

Lúc nhỏ có một lần học thể dục cô bị ngã gãy xương, lúc ấy rất đau, cô rất hy vọng ba mẹ ở bên mình, muốn ở trong lòng bọn họ mà khóc một trận. Nhưng thời điểm giáo viên đưa cô đến bệnh viện, liên hệ với ba mẹ, sau khi bọn họ biết cô đã tiếp nhận trị liệu liền bình tĩnh mà nói có việc quan trọng phải đi, bận việc xong rồi lại đến thăm cô.

Từ sau lúc ấy, Du Mạn không dám cầu mong quá nhiều nữa.

Nhưng Tề An Trạch không giống vậy, anh quan tâm để ý đến từng cảm nhận nhỏ của cô.

Có một lần vì quá bận không ăn cơm mà đau dạ dày, thật ra chỉ hơi đau một chút, cô đã tập mãi thành quen. Nhưng Tề An Trạch rất khẩn trương, vẫn luôn nhíu mày, mang cô đến bệnh viện, biết ăn cháo dưỡng dạ dày liền tự mình làm cho cô ăn. Bởi vì trước nay chưa từng xuống bếp, anh liền một bên gọi điện thoại hỏi Hứa Huyền Thụy một bên luống cuống tay chân mà nấu cháo. Lúc biết cô thường xuyên như vậy, lần đầu tiên mắng cô, kêu cô mặc kệ bận thế nào cũng không được phép bỏ bữa.

Nhiều chuyện như vậy, anh làm Du Mạn cảm nhận được sự ấm áp.

Du Mạn suy nghĩ về những chuyện từ trước đến nay, cô cảm thấy khoảng thời gian bên anh là những ngày tháng hạnh phúc nhất từ khi cô sinh ra. 

Du Mạn về đến nhà không bao lâu, Tề An Trạch liền đến, vẻ mặt anh khẩn trương, nơi nào còn là bộ dáng đẹp trai phóng khoáng thường ngày.

“Mạn Mạn…” Anh có chút không biết phải nói thế nào mới tốt, có câu nói “Giải thích chính là che dấu”, anh rõ ràng là trong sạch, nhưng anh sợ Du Mạn hiểu lầm, không giải thích không được.

Du Mạn hỏi anh: “Vẫn luôn có nhiều cô gái thích anh vậy sao?”

Tề An Trạch: “Anh… Anh không có dụ dỗ, chơi trò mập mờ với người khác!”

Du Mạn nhướng mày: “Nếu dán cái nhãn đã kết hôn lên cho anh, có phải sẽ không còn ai theo đuổi anh không?”

Tề An Trạch: “…”

Một giây sau, Tề An Trạch trừng lớn hai mắt, khó tin mà hỏi: “Mạn Mạn, em muốn dán cái nhãn ấy cho anh sao?”

Du Mạn hoang mang nhìn mặt anh, “Dán ở đâu thì được nhỉ? Chỗ nào tương đối dễ thấy ấy?”

Tề An Trạch hưng phấn ôm chặt lấy cô xoay vài vòng. Sau khi dừng lại liền hung hăng hôn cô một phen, sau đó nói: “Trực tiếp dùng bút ghi mấy chữ ‘đã kết hôn’ lên mặt anh là được, như vậy đủ dễ thấy.”

“Anh chắc chứ?” Du Mạn vẻ mặt nghiêm túc.

Tề An Trạch là nhất thời cao hứng, nhưng lời nói như bát nước, đổ đi rồi khó mà lấy lại, huống hồ Du Mạn đáp ứng rồi, điều này quan trọng hơn hết thảy. Anh hung hăng gật đầu: “Chắc!”

“Chồng của em sao có thể ngốc như vậy, không viết đâu, anh phải luôn đẹp trai mới được.”

Tề An Trạch vui muốn khóc.

***

Bốn năm sau, Hứa Manh Manh hai tuổi rưỡi, Tề Tiểu Ngoan ba tuổi hơn.

Người hai nhà tụ tập bên nhau, hai đứa trẻ như hình với bóng.

Tề Tiểu Ngoan mặc một bộ âu phục nhỏ, trên cổ áo mang nơ con bướm, tóc tai chỉnh tề, ngốc ngốc manh manh. Hứa Manh Manh mặc váy công chúa màu hồng, thắt hai bím tóc đáng yêu, mắt to miệng nhỏ, giống như búp bê Tây Dương.

Tề Tiểu Ngoan có chuyện muốn hỏi Hứa Manh Manh, vì thế sau khi người lớn véo mặt xong cậu bé chạt đến trước mặt Hứa Manh Manh, lớn tiếng hỏi: “Manh Manh, em từ đâu tới vậy?”

Mọi người đều bị câu hỏi bất thình lình hấp dẫn, bọn họ tò mò chờ câu trả lời của Hứa Manh Manh.

Hứa Manh Manh rất nghiêm túc nói: “Em từ bụng mẹ chui ra.”

Tề Tiểu Ngoan nhíu cặp mày nhỏ, “Sao lại từ bụng mẹ chui ra được?” Cậu nhìn thoáng qua bụng Chung Ngưng bên cạnh, “Bụng nhỏ như vậy làm sao chứa được em, em là do ba mẹ nhặt từ ven đường đúng không?”

“Anh mới là được nhặt từ ven đường ấy!” Bị nghi ngờ Hứa Manh Manh rất nghiêm túc mà phản bác.

Tề Tiểu Ngoan vẻ mặt nghiêm túc: “Anh đúng là được nhặt từ ven đường, ở rừng cây trúc trước tiểu khu nhà anh ấy.”

“Ai nói với anh vậy?” Hứa Manh Manh hỏi.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Tề An Trạch. Đồng thời, Tề Tiểu Ngoan cũng chỉ về phía Tề An Trạch, “Ba anh nói.”

Hứa Manh Manh rất kiên định mà nói: “Ba mẹ nói với em, mỗi đứa trẻ đều được mẹ mang thai nuôi dưỡng trong bụng, không phải là nhặt đâu.”

“Nhưng ba nói là anh được nhặt về nuôi mà.”

“Chú ấy lừa anh đấy, anh đừng tin, lần trước chú ấy còn gạt em, nói là ánh trăng bị chó ăn mất.”

“Thật vậy sao?”

“Thật chứ, ba nói với em vậy mà, ba em đọc rất nhiều sách, anh kêu ba anh đọc nhiều sách đi.”

Tề Tiểu Ngoan không biết phải tin ai, cậu lay mẹ ở bên cạnh, hỏi xem ai nói đúng.

Du Mạn nghĩ ngợi rồi nói: “Quả thật là con được sinh ra từ bụng mẹ, nhưng ba con nói cũng không sai, trước kia ba con cứu mẹ ở ven đường, sau đó mới có con. Không khác được nhặt là mấy, ba con lười nên không kể nhiều chuyện trước đây, sau này để ba kể toàn bộ cho con được không?”

“Được!” Tề Tiểu Ngoan vui vẻ ra mặt.

Tề An Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng việc này cũng không trôi qua dễ dàng như vậy.

Buổi tối, Du Mạn dỗ Tề Tiểu Ngoan ngủ rồi trở lại phòng.

Lúc đó Tề An Trạch đã tắm rửa lên giường nằm, chờ vợ yêu chui vào lòng mình. Ai ngờ, Du Mạn bóp eo anh mà nghiêm túc hỏi: “Anh dạy cho con cái gì vậy hả?”

“Anh sai rồi.”

“Tuy nói trẻ nhỏ có rất nhiều chuyện không thể hiểu, rất nhiều câu chuyện thiếu nhi cũng không phải là thật, nhưng cũng không thể để thằng bé đi lầm đường chứ.”

“Ừm, là sai lầm của anh, về sau anh sẽ sửa lại.”

Nhìn thấy sắc mặt của Du Mạn đã hòa hoãn một ít, Tề An Trạch một phen đè Du Mạn xuống, kịch liệt mà hôn cô.

Tình cảm mãnh liệt như thiêu đốt, Tề An Trạch khó dằn nổi mà kéo áo ngủ của Du Mạn ra.

“Không được! Em tới ngày rồi.” Du Mạn ngăn anh lại.

Tề An Trạch hơi thở dồn dập, “Em gạt anh, không phải sáng nay còn chưa tới sao?”

“Chiều nay vừa tới.”

Kết quả, Tề An Trạch lại đi tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.