Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 8: Làm gương tốt



Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

"Được a, tôi cũng muốn tham gia!" Tina đứng lên báo danh, vẻ tươi cười sáng lạn trên khuôn mặt khác một trời một vực với khí chất lãnh đạm cao ngạo ngày thường.

"Tôi cũng tham gia." Điền Lị nhấc tay, sau đó nhìn về phía Chung Ngưng, nói: "Chung Ngưng, hai chúng ta một đội thế nào?"

"Được a." Chung Ngưng vui vẻ đáp ứng, cô thích chơi tennis với bóng chuyền nhất, tuy rằng kỹ thuật không phải đặc biệt tốt nhưng coi như tập thể dục cũng không tồi.

Tina nhìn Điền Lị cùng Chung Ngưng, tươi cười, "Như vậy ai cùng một đội với tôi?"

Trình Hải tiếc nuối nhún vai, nói: "Vốn dĩ tôi rất muốn đánh một trận, nhưng nếu như tôi và Tina một đội thì không đều a, vẫn là để Ngũ Thu Lan đánh đi."

Điền Lị lùn hơn Chung Ngưng một ít còn Ngũ Thu Lan lại là người cao hơn một mét bay, không khác Tina lắm.

Hai đội vóc người khác xa nhau.

Tề An Trạch hô nhẹ một tiếng, nói: "Tên đội của các cô có thể kêu là đội thấp bé và đội cao gầy a."

Thấp bé gì đó, Chung Ngưng cảm thấy được a 囧.

Tina rất vừa lòng, cô nhướng mày nhìn Chung Ngưng cười.

Mà lúc này Ngũ Thu Lan nghiêm trang nói: "Cũng có thể kêu là đội chim nhỏ nép vào người và đội cao lớn cường tráng a."

"Ha ha, Ngũ Thu Lan cô xác định muốn hình dung chính mình như vậy sao?" Tề An Trạch cười nói.

Hứa Huyền Thụy cũng nhịn không được mà cười.

Chung Ngưng và Điền Lị đều biết Ngũ Thu Lan vẫn luôn không hài lòng với chiều cao của chính mình, theo như nàng nói thì nếu muốn tìm một người bạn trai để nàng có thể ngước nhìn lên thật là quá khó.

Chính là Tina không vui, "Cô cường tráng, nhưng tôi không cường tráng."

Ngũ Thu Lan gật đầu nói: "Ừm, tôi cường tráng còn nhà thiết kế Viên là dáng người mẫu, nhưng chúng ta cao như vậy muốn tìm một người bạn trai có vóc dáng thích hợp cũng phải tìm một người cao một mét tám lăm a? Rất khó tìm." Tính cách Ngũ Thu Lan ngay thẳng, có cái gì nói cái đó.

Tina một chút cũng không nghĩ Ngũ Thu Lan lại là đồng đội heo như vậy, còn là loại sẽ tự kéo thấp thứ bậc của mình.

Nàng khinh thường nói: "Bạn trai cần phải tìm sao? Bạn trai là dùng để chọn." Nàng có sắc có bản lĩnh có gia cảnh tốt, người theo đuổi nàng còn ít sao?

Ngũ Thu Lan thở dài một hơi phiền muộn nói: "Ôi, tôi lớn như vậy, cũng chưa gặp được bao nhiêu người đàn ông làm tôi cảm thấy là cao."

Tina không phục, "Giám đốc cùng tổng giám không phải rất cao sao?"

Lời này vừa nói ra, nguyên bản mọi người còn đang tích cực cười nhìn các nàng đều đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Hứa Huyền Thụy cùng Tề An Trạch.

"Đây là sự thật!" Tina có điểm nóng nảy.

Mọi người có chút ngây dại, khẩn trương như vậy làm gì? Vốn dĩ là lời nói rất bình thường, bởi vì phản ứng của Tina mà tất cả mọi người đều hiểu rõ.

"Ừm, sự thật." Trình Hải đánh vỡ sự xấu hổ.

Tề An Trạch an tĩnh nhìn hết thảy rồi cười không nói, chỉ là thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Hứa Huyền Thụy.

Hứa Huyền Thụy uống nước, mắt cũng không nhìn hướng này, dường như chuyện này không có liên quan đến anh.

"Ách... chúng ta chơi bóng đi." Chung Ngưng mở miệng.

"Chung Ngưng cố lên a, cho đội chim nhỏ nép vào người của các cô được vẻ vang!"

Tề An Trạch cổ vũ Chung Ngưng, dù sao cũng là người từ chỗ hắn, hắn đương nhiên hướng về. Nhưng mà lãnh đạo hiện tại của Chung Ngưng lại không có một chút tỏ vẻ nào.

Tina tự tin tràn đầy nói: "Tổng giám, tôi sẽ không làm bộ phận thiết kế của chúng ta mất mặt."

"Thể diện của bộ phận thiết kế không cần cô chống đỡ." Hứa Huyền Thụy ăn ngay nói thật.

Bởi vì những lời này, không khí thoáng chốc trở nên đình trệ. Cũng may Ngũ Thu Lan hậu tri hậu giác[1], vẻ mặt rối rắm nói: "Lập trường của tôi là cái gì a?"

[1] Hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc.

"Lập trường của cô là đánh thắng chúng tôi." Chung Ngưng hì hì cười nói.

Tròng mắt Tina chuyển động, nói: "Như vậy đi, thua thì trừng phạt thế nào?"

"Trừng phạt cái gì?" Tề An Trạch cảm thấy hứng thú với cái này.

"Thua thì phải hít đất năm mươi cái." Tina đã nghĩ kỹ rồi.

"A? Nhiều như vậy a?" Điền Lị biểu tình rối rắm, kỹ thuật cùa nàng chẳng ra gì, hơn nữa nhìn Tina tự tin như vậy cũng đoán được nàng ta rất lợi hại.

Chung Ngưng cũng có chút sầu, vốn dĩ tâm tình lúc đầu là nhẹ nhàng, mà cô cũng không chú trọng thắng thua. Nhưng nghe thấy phải hít đất năm mươi cái, cô liền có chút khẩn trương. Cô sợ nhất chính là hít đất, được mười cái đã thấy khó khăn.

"Thế nào?" Tina truy vấn.

Nàng nhìn Chung Ngưng như là đang hỏi cô, Chung Ngưng biết là nàng nhớ kỹ mối thù ngày đó, nghĩ ngợi liền gật đầu, "Được."

Bốn người cùng nhau lên sân.

Nhìn bốn cô gái đang làm nóng người trong sân, Tề An Trạch rất hứng thú hỏi: "Mọi người nghĩ đội nào sẽ thắng?"

Trình Hải tương đối nghiêm túc, nói: "Hẳn là Tina cùng Ngũ Thu Lan thắng, các nàng có ưu thế. Hơn nữa Tina rất tự tin, chắc là đánh tennis cũng không tồi."

Tề An Trạch tán đồng gật đầu, chợt hỏi Hứa Huyền Thụy: "Cậu nghĩ sao?"

"Sao tôi phải suy đoán cái vấn đề nhàm chán này?"

Tề An Trạch liếc anh một cái, "Nói chuyện với một người nhàm chán như cậu thật đúng là mệt."

"Tôi cũng vậy."

Tề An Trạch không để ý tới anh, tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình, "Nếu đội cao lớn cường tráng đã có một phiếu, vậy thì tôi liền chọn đội chim nhỏ nép vào người a."

Trình Hải cười, tốt bụng nhắc nhở, "Giám đốc, lát nữa anh đừng có mà đổi ý trước mặt Tina đấy nhá."

Tề An Trạch nhướng mày, dương dương tự đắc nói: "Vẫn là con gái ở tầng 15 của chúng tôi ôn hòa đáng yêu a."

Anh khiêu khích nhìn về phía Hứa Huyền Thụy, anh không phản bác, ánh mắt hướng về sân bóng.

Bọn họ đã bắt đầu rồi, người phát bóng chính là Chung Ngưng, phát đầu tiên cũng không tệ lắm, nhưng Tina lại xác thật đánh rất khá, như là đã được đặc biệt huấn luyện. Động tác phát bóng của cô rất có lực, bóng nhanh chóng phát qua lại, ở trong lòng mọi người đều căng thẳng.

Chung Ngưng tiếp được bóng, chính là lực không đủ mạnh, ngược lại còn bị lực bóng đẩy lui về phía sau một chút.

Ván thứ nhất, đội Chung Ngưng thua.

"Thật là, Tina vừa rồi còn không thừa nhận chính mình cường tráng." Tề An Trạch thở dài.

Hứa Huyền Thụy mang theo ý cười, nói: "Lời này cậu có thể chờ đến lúc cô ấy trở lại mà nói."

Trình Hải rối rắm nhìn hai ông chủ của mình, hai người đối đãi với những nhân viên nữ xinh đẹp như vậy có được hay không?

Đánh được nửa trận, Tề An Trạch không nỡ nhìn thẳng. "Vừa rồi tôi thấy, thời điểm Chung Ngưng nghe được Tina nói thua phải hít đất 50 cái liền cảm thấy không dễ dàng, xem ra cô ấy sợ hít đất."

Tề An Trạch cố ý nói như vậy, chính là muốn xem phản ứng của Hứa Huyền Thụy. Mấy ngày nay hắn hỏi anh có vừa lòng với biểu hiện của Chung Ngưng hay không, anh đều ném xuống một câu "tạm thời không phát biểu ý kiến" để tống cổ hắn.

Tề An Trạch không muốn Chung Ngưng nhanh như vậy đã bị Hứa Huyền Thụy sa thải, hắn muốn làm một chút việc gì đó.

"Như thế nào? Cậu đau lòng?" Hứa Huyền Thụy không lên tiếng thì thôi, còn đã nói thì liền làm người khác nhất minh kinh nhân[2] không thôi, Tề An Trạch cũng bị anh làm cho hoảng sợ.

[2] Nhất minh kinh nhân: chỉ một hành động mà khiến người khác phải kinh hãi.

"Tuy rằng xác thật có chút đau lòng, nhưng cậu cũng đừng có nói ái muội đến như vậy được chứ? Dù gì thì Chung Ngưng cũng do tôi bồi dưỡng ra a."

"Cậu cũng đừng quên quy tắc thứ nhất dành cho nhân viên."

"Tôi là ông chủ không phải nhân viên."

"Ông chủ càng phải làm gương tốt."

"Tôi nói này, cậu có thể xóa cái quy định này hay không?"

Hứa Huyền Thụy híp mắt lại nhìn hắn, mang theo hơi thở nguy hiểm hỏi: "Cậu muốn phát triển tình yêu văn phòng với ai? Chung Ngưng?"

Tề An Trạch nghiêm nghị nói: "Nếu tôi có ý với Chung Ngưng, thì có để cô ấy tới chỗ cậu chịu khổ chịu tội không? Cậu yên tâm, tôi cũng không thích tình yêu văn phòng, tôi thuần túy là cảm thấy quy định này rất mất mặt a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.