Yêu Thương (Đông Ái)

Chương 19: Cứu thục [1]



cứu: cứu giúp, giúp đỡ - thục: chuộc lại, chuộc tội

Thiếu niên trần trụi nằm ở trên giường lớn trong phòng khách, tứ chi duỗi thẳng đến cực hạn, bị bốn còng tay băng lãnh khóa vào trụ giường, giống như sơn dương đang ở trên đàn hiến tế. Hai khỏa anh đào trên ngực không biết đã gặp phải chà đạp thế nào mà sưng tấy lên, đầu v* mềm mại bị hai cây ngân châm đâm xuyên qua, máu tươi đỏ sẫm từ nơi bị đâm kia uốn lượn chảy ra ngoài, màu sắc yêu diễm chảy qua lồng ngực đơn bạc của thiếu niên, rơi xuống tấm drap trải giường trắng tinh một đóa hồng mai.

Hậu huyệt thiếu niên nhét kín hai gậy mát xa cỡ lớn, tiểu huyệt bị kéo căng đến mức rách ra, mảnh drap dưới thân thiếu niên thấm ướt một mảng máu tươi. Trên cái tủ bên cạnh giường, bừa bộn đủ loại ống tiêm cùng chai lọ rỗng ruột không nhãn.

Thiếu niên chịu không nổi tra tấn, ở trên giường giãy dụa thân mình, nơi riêng tư mở rộng, phần thịt non giữa hai đùi hiện đầy dấu nhéo ngắt, dấu răng. Cho dù phải nhận lấy những tra tấn như vậy, ấu nha của thiếu niên vẫn dựng đứng tiết ra chất lỏng trong suốt, nhưng lại có dây ruy băng trườn trên ấu nha thiếu niên, dây luồn qua hai khỏa tiểu cầu rồi thắt chặt vào gốc ấu nha, ấu nha cương cứng đến mức xanh tím nhưng không thể nào hoàn toàn phóng thích.

Bởi vì mị dược cùng đau đớn mà tiếng rên rỉ uất nghẹn trong yết hầu cũng muốn vươn ra, nhưng miệng bị bắt ngậm chặt dây thắt lưng đang trói giữ chặt đầu cậu, nên mọi tiếng rên đều vướn ở trên môi, dây thắt lưng cơ hồ áp chặt vào da mặt, khiến khóe môi cậu cũng rướm máu, miệng không thể khép lại khiến nước bọt lẫn vào vết máu bên khóe môi chảy ra ngoài.

Mà hết thảy chuyện này, là do tên Lưu Ngô con trai của ông quản gia đang nằm trên người thiếu niên một bên tàn nhẫn khảy ngân châm đâm xuyên đầu v* mềm mại của thiếu niên một bên thưởng thức dáng vẻ mị hoặc của thiếu niên bởi vì đau đớn mà không ngừng giãy giụa vặn vẹo, côn th*t phía dưới xấu xa ma sát vào nơi tư mật rướm máu nhồi nhét hai gậy mát xa, bắt chước tư thế giao hoan đẩy lên đẩy xuống.

Hai anh em đột nhiên mở cửa xuất hiện, làm thân thể Lưu Ngô chấn động, cực độ sợ hãi làm hắn nhanh đến cao trào, tanh dịch phun trên bụng thiếu niên, sau đó chậm rãi chảy xuống hậu huyệt hòa vào máu tươi rồi nhỏ giọt xuống drap giường.

"Ngươi ở đây làm cái gì..." Bởi vì phẫn nộ tới cực điểm, Hiên Viên Bạc ngược lại mất đi khí lực rống giận, đầu óc hắn trống rỗng, từng bước một bước tới bên giường, hắn không thể nào tưởng tượng được một giây trước hắn còn hạ quyết tâm muốn đối xử tốt với thiếu niên, một giây sau cậu liền bị ép bày ra tư thế thê thảm như thế trước mặt hắn.

"Thiếu, thiếu gia..." Lưu Ngô vội vàng bò khỏi người thiếu niên, run rẩy kéo quần dưới bắp chân lên.

Hiên Viên Bạc một phen túm cổ áo Lưu Ngô, còn chưa kịp chất vấn gì, Hiên Viên Mộ đã tiến lên đấm một cú vào mặt Lưu Ngô.

Lưu Ngô kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã ra sau, từ trên giường lăn xuống sàn nhà, máu mũi đầy mặt. Hiên Viên Mộ tiến lên một bước, đá vào hạ bộ Lưu Ngô, Lưu Ngô lập tức co người, lăn lộn ở trên mặt đất rống lên.

Hiên Viên Mộ vẫn chưa hết giận, một cước dẫm trên bụng Lưu Ngô, tay giơ lên muốn đánh tiếp. Lưu Ngô ôm đầu xin tha: "Nhị thiếu gia tha mạng, Nhị thiếu gia... Nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, tha, tha cho tôi đi!"

Nắm tay dừng lại một chút, Lưu Ngô giãy giụa ôm lấy chân Hiên Viên Mộ, "Nhị thiếu gia, nể tình cha tôi nhìn người lớn lên, nên đừng vì cái tên điếm kia mà..."

Không đợi Lưu Ngô nói xong, Hiên Viên Mộ một cước nặng nề đá vào bụng Lưu Ngô, Lưu Ngô bị đá lăn một vòng đập vào tường, rồi ngất đi. Hiên Viên Mộ còn muốn đánh tiếp, lại bị Hiên Viên Bạc ngăn lại.

"Sau này giáo huấn tên cặn bã đó sau, nhanh đi kêu bác sĩ đến, Tiểu Hi không xong rồi!"

Hiên Viên Bạc ôm thiếu niên trong lòng, thiếu niên không ngừng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, trên người đỏ ửng không bình thường, tay thử sờ một chút, làn da nóng muốn bỏng tay, Hiên Viên Bạc một mặt nỗ lực trấn an thiếu niên đang lo sợ giãy giụa, một mặt bảo Hiên Viên Mộ lập tức gọi bác sĩ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.