Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 27



Thời điểm Hàn Ngữ Yên đứng yên trong ngã rẽ, cô nhàn nhạt tựa lưng vào chiếc cột gần đó, đầu vẫn như cũ cúi xuống đất, cho đến khi nghe thấy bước chân dồn dập chạy đến, cô mới chậm chạp nâng khuôn mặt trầm ngâm của mình lên, vẻ mặt chán nãn uể oải, tại sao chỉ mới là ngày trùng sinh thôi, mà nhiều chuyện xảy ra như vậy... nếu đoán không lầm thì cho tới bây giờ bản thân cô bị thương tổn đến hai lần rồi...

Cô bước ra, nhìn thấy kẻ cố gắng tìm tung của cô... bước đến nhẹ nhàng như lông gió, không tiếng động, dùng tay đập vào vai hắn ta, rồi sắng giọng đã khàn của mình :

" Nói, tại sao theo dõi tôi "

Người đàn giật mình, theo tiếng đập trên bả vai cùng tiếng nói xoay người lại, đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp, không phải đẹp đến hoa ghen quỷ hờn, mà là một vẻ đẹp trong sáng, lạnh lùng, mà tuyệt kiều diễm, được nhìn gần ngay tức khắc, khiến hắn có chút thất thần, cho đến khi Hàn Ngữ Yên kiên nhẫn hỏi lại, hắn mới sực nhớ nhiệm vụ của mình.

" Vì sao theo dõi tôi? "

Cô thật nghi ngờ, đây có thật là cô trùng sinh không, nếu phải, lẽ ra phải diễn biến như kiếp trước chứ, vì sao lại xảy ra nhiều chuyện nằm ngoàu dự đoán của cô như vậy, nếu xét vào thời gian này, lẽ ra cô đang điên cuồng học tập... có lẽ là cô tự ý làm thay đổi trật tự ban đầu chăng?

Trong lúc hỏi hắn ta, cô cũng muốn xem mặt mũi hắn ta như thế nào, phải chăng cô có quen hắn không? Đáng tiếc, ngoài lạ lẫm và trông thấy khuông mặt sáng sủa, trầm trầm, đôi mắt sáng quắc nhìn cô, thì cô không thấy được gì cả.

" Tôi... kh..không có theo dõi cô "

Thật sự hắn là lần đầu tiên nói dối với đối tượng mình theo dõi, nếu là những người khác trước kia phát hiện ra hắn, hắn đã thản nhiên thừa nhận, nhưng mà đứng trước cô gái này, miệng hắn không tự chủ được nói dối, bởi vì chưa bao giờ nói dối nên vừa nói ra đã biết nói dối, ngôn từ lắp bắp lo lắng như vậy, còn không nói dối là gì.

Hàn Ngữ Yên mất kiên nhẫn nhìn hắn, khẽ cau nhẹ mày, hỏi lại lần nữa:

" Không nói? " giọng nói có chút khàn, thật đau, có lẽ cô bị đau họng mất rồi, đáng chết, kiếp trước cô chết là ngày gì, tại sao đến ngày được trùng sinh bao nhiêu chuyện cứ dồn đến trên người cô, thật không cam lòng...

" Nếu không nói, sau này, tôi biết được, anh đừng mong tôi bỏ qua "

Gằn từng tiếng, tránh để cho giọng nói của mình bị lạc đi, thế nhưng nghe vào tai của người kia lại trở thành âm điệu tức giận của cô, có chút sững sờ nhìn cô, hắn không phải không muốn nói, mà lí trí không điều khiển được, ai nha, dù sao sau này cô cũng biết.

Mắt nhìn thấy Hàn Ngữ Yên sắp bước đi, gấp gáp nói :

" Th.. thật ra, là có người muốn tôi điều tra thông tin về cô, tôi chỉ có thể trả lời được như vậy."

" Nếu như cô muốn hỏi là ai thì tôi không thể trả lời, nhưng tôi chắc chắn một điều, cô không có bất kì một tổn hại gì..."

Hàn Ngữ Yên nhíu mày.

" Anh lấy gì làm chắc chắn, kẻ chủ muốn thông tin của tôi cũng không phải là anh, tôi làm sao có thể tin được, một ngày hắn có thông tin đầy đủ, sau đó hãm hại tôi... như vậy anh nói thế nào đây? "

Cô mới không tin một kẻ xa lạ, hơn nữa còn không biết một chút gì vào họ, được rồi bây giờ là thế giới khác của cô, cô cần bảo vệ thế giới vất vả lắm mới có được này.

" Tôi lấy tính mạng mình đổi, mọi quy tắc làm việc của tôi có chút khác người khác, là phải biết chính xác chủ nhân mình muốn làm gì người theo dõi "

" Được, tôi tin anh "

Nói xong cô quay người bước đi, đi được bốn, năm bước thì lại dừng, không xoay người, cũng không quay đầu, mở miệng nhàn nhạt nói thêm:

" Nói với chủ nhân của anh, nếu hắn vì muốn biết thông tin của tôi, mà đánh chủ ý, tổn thương người của tôi, tôi sẽ khiến cho hắn phải hối hận vì sống trên đời này "

Lời nói cực độ lạnh nhạt, nhưng hàm chứa đầy ẩn ý, vừa cảnh cáo, vừa biểu lộ tình yêu thương của cô lên những người cô quý trọng, thứ cô muốn bảo vệ đầu tiên chính là người thân của chính mình.

Vừa đúng lúc taxi đến, bước chân cô không nhanh không chậm ngồi lên taxi, rất nhanh xe chuyển bánh, bỏ lại người đàn ông đang ngẩn ra. Sau đó mới tỉnh ra rút từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại gọi đi.

Đầu dây bên kia, nghe xong mọi tình tiết kể lại, cơ thể cường tráng, khuôn mặt điển trai, ấm áp, nở nụ cười, ngón tay gõ từng nhịp lên bàn gỗ quý giá, trong đầu hiện ra một hình ảnh lạnh lùng của Hàn Ngữ Yên. Cô nhóc, thật thú vị...

--- ------ --------

Thế giới sau khi Hàn Ngữ Yên chết

--- ------ --------

Khu ngoại ô, chứa đầy những căn biệt thự sang trọng, có một căn biệt thự vô cùng to lớn, bề ngoài cực kì lộng lẫy khang trang, phong cách âu điển, khiến người khác nhìn vào, nhịn không được mà muốn khám phá căn nhà này... bất quá nơi này toàn bộ bị bao trùm không giam u ám, tăm tối cùng lạnh lẽo, hàng trăm người mặc áo đen đứng quanh cổng cùng quanh căn biệt thự, mọi thứ trở nên khó thở.

Từ bên ngoài tưởng như bên trong vô cùng rực rỡ, chỉ có khi bước vào mới biết, bước vào nơi này không khác gì bước vào địa ngục, cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt là hồ cá sấu, chúng đang vồ vập con mồi, thịt bị xé xác, tiếng kêu gào thảm thiết của con mồi, màu đỏ của máu, hòa với nước xanh đục tạo nên sự ghê rợn khó tin.

Một người đàn ông lạnh lẽo bước ra từ chiếc xe BMW màu đen sâu kín, gương mặt anh tuấn, như điêu khắc, toàn thân thở ra hơi thở tử thần, mắt chim ưng không chứa một tia ấm áp, tây trang màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng, tạo ra một thân thể vô cùng cường tráng đẹp đến khó tin, mái tóc che đi phần trán.

Cước bộ người đàn ông vào trong, toàn bộ người áo đen đều cúi gập người cho đến khi người đàn ông bước vào trong, cánh cửa khép lại, họ mới đứng thẳng lên, nghiêm chỉnh như cũ.

Mắt như có như không của người đàn ông nhìn qua hồ cá sấu, liếc đến vũng máu đậm đỏ kia, sắc mặt càng thêm lạnh nhưng nhìn kĩ, tựa như người đàn ông này vô cùng hài lòng.

Không dừng chân mà tiếp tục bước đi, những nơi anh đi qua đều mang khí chất quỷ dị, người canh giữ trong này đều cung kính chào hỏi anh.

Người đàn ông bước đến căn phòn nhỏ, đây là căn phòn nhỏ nhất trong những căn phòng còn lại. Nói là là nhỏ nhưng lại bằng cả căn nhà của những người dân bình thường.

Phía sau người đàn ông còn có thêm ba tên thổ phỉ, nhìn thật gớm giếc, ghê tởm, trên mặt luôn tràn ra vẻ mặt dữ tỡn, tên nào cũng to lơn quá khổ, trông qua gần như là sumo thu nhỏ, như những tấn mỡ vây quay con người chúng vậy, mùi hôi thối bốc ra từ trên người chúng người khác nhịn không được mà tránh xa hàng trăm mét mới nhịn được không nôn mửa ra, chỉ có người đàn ông với khuôn mặt thần khắc đó, từ đầu đến cuối đều phẳng lặng lạnh lẽo như cũ.

Từ trong phòng truyền ra tiếng rên rĩ dâm đãng, nhưng cũng nhanh sau đó lại truyền đến tiếng la hét đau đớn, rồi cứ như vậy tuần hoàn, sắc mặt người đàn ông như cũ không biến sắc, hơn nữa ý cười lãnh khốc trong mắt hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.