Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 29



Giữa biển đại dương, gió thổi sóng lên, cả vùng trời xanh mướt bao la, gợi cho người khác vô vàn kí ức, đưa chúng ta lên những khoảnh khắc bình yên nhất, thoải mái nhất.

Thế nhưng nơi này cũng lấy đi không ít mạng sống con người, chìm tàu, chết đuối, hay thậm chí là tự tử...

Trên bờ biển, xuất hiện một chiếc xe đời mới sang trọng bị móp méo, hư hỏng, có thể là do va vào tảng đá, hay bị nước tràn vào hư hỏng máy móc, điều kì lạ là ai đã để chiếc xe này ở đây, chủ nhân của chiếc xe này đang ở đâu ?!

Những người dân đi biển cảm thấy kì quặc, vốn tư tưởng của họ vô cùng đơn giản, sống ở khu vực vùng biển, sống trong một không khí trong lành, yên bình, mấy ai có suy nghĩ vượt quá mức phức tạp.

Bây giờ lại thấy chiếc xe sang trọng ở đây, liền nghĩ là có người du lịch muốn lái xuống để ở đây thôi. Nghĩ như vậy, cho nên không mấy ai để tâm đến chiéc xe đó nữa, ai về làm việc người đó.

" Này, đằng kia có cái gì đó, mau lại xem đi "

Một người đàn ông đang định kéo ghe ra biển, nhìn lên phía trước thấy một bóng đen trên mặt đất, hô toáng lên.

Những người khác theo hướng chỉ tay của ông ta nhìn sang, quả nhiên là thấy một thứ gì đó đen tuyền, theo đó liền cùng nhau chạy đến xem.

Dọc theo bờ cát của biển, người dân chài nhanh chóng đến nơi, người đầu tiên nhìn thấy lập tức thét lên:

"Người, là người "

"Cái gì, đâu... tránh ra cho tôi xem"

" Này, mau xem cậu ta còn thở không ?!

" Đúng đấy, cả người ướt đẫm, sắc mặt tái mét thế kia, mau xem chút đi..."

Mọi người thi nhau nói, thế nhưng câu nói đều thể hiện sự thân thiện gần gũi, quan tâm con người.

Người phụ nữ đến sau người phụ nữ đầu tiên nhìn thấy người đàn ông trên cát nghe và nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức ngồi xuống xem xét người đàn ông đó.

Toàn thân anh ta đều là màu đen tuyền u ám, mặt không còn huyết sắc, bờ môi trắng bạch, bàn tay và chân cũng không có sắc máu. Cả người chỉ có chân mày là điểm tô đậm trên khuôn mặt của anh ta, thế nhưng dù không muốn cũng phải công nhận gương mặt anh ta vô cùng tuyệt mỹ điêu nghệ, cho dù là không có sắc nhưng vẫn làm cho người khác vô cùng điêu đứng.

Người phụ nữ quan sát anh ta, sau đó đưa tay đặt lên mũi, ngay tức khắc giật mình, rồi bình tĩnh làm lần một lần nữa, như thể muốn kiểm tra chắc chắn, tiếp theo là nâng mí mắt của người đàn ông, cuối cùng mới ngẩng đầu lên. Lông mày đột nhiên nhíu lại.

Những người khác thấy vậy liền tra miệng hỏi gấp:

"Sao rồi, cậu ta có sao không?!"

" Thế nào, cô Sỹ, cậu ấy thế nào rồi?!"

"..."

...

" Chết rồi" người đàn bà được gọi là Sỹ lên tiếng nói, trong giọng nói có chút ngán ngẫm, thương hại cho người đàn ông trên mặt cát kia.

"Cái gì, ch..chêt rồi"

"Không thể nào.."

"Ôi trời, cậu ta chết thật sao chứ, con người hoàn mĩ như thế sao có thể..."

Đúng vậy, đang tốt đẹp như vậy, tại sao lại chết, hơn nữa khẳng định là chết đã bốn năm ngày rồi, lại không bị phát hiện, ánh mắt bà Sỹ nhìn về phía nơi người dân ở. Aiii, nơi này đến đó khá là xa, từ nơi đó nhìn về phía này, nhiều nhất chỉ nhìn thấy một cục màu đen nhỏ xíu.

Hôm nay người dân chài chia nhau đi đánh cá mới tách nhau đi ra xa một chút, vì vậy mới nhìn thấy anh ta, tiếc là quá muộn rồi... vừa rồi bà ta còn ngửi thoáng qua mùi hôi thối, mục rữa..

Có lẽ cơ thể anh ta đến lúc cần chôn đi rồi...

Ba ngày sau...

Trên tảng đá của vùng biển, không bất kì ai nhìn thấy một vong linh đang mĩm cười thỏa mãn, vui vẻ, nhưng trong mắt của vong linh đó tựa như có sóng biển cuồn cuộn...

Đúng vậy, anh là muốn ở nơi này, vì nơi này là nơi chỉ có anh và Yên nhi cùng hòa trộn chung với nhau... anh.. rất thõa mãn...

Không phải tro cốt của cô đều ở nơi này sao, không phải anh cũng ở nơi này sao, vậy có nghĩa anh và cô được ở chung cùng một vùng đất rồi.

Bất giác trên gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt người đàn ông nở nụ cười thê lương, vốn tưởng sau khi đi cùng cô sẽ được gặp cô ở cùng thế giới, chính là không ngờ sau khi thử nghiệm, mới chính thức biết được, thì ra không có gì cả, thế giới của anh cũng chỉ có một mình anh, trừ anh ra tất cả đều như bình thường, ngay cả cô cũng không thấy. Nếu biết trước anh sẽ không làm như vậy, ít nhất anh có thể canh giữ phần mộ giả của cô, ít nhất anh có thể cầm vuốt những bức ảnh của cô...

Đột nhiên một luồng khí lạnh lẽo vụt tới, nhưng Đường Vân Tuyệt như cũ không biến đổi sắc mặt, thản nhiên cho luồng khí vây quanh mình, cả vong linh anh như bị xé ra, và dần biến mất, không quan tâm chính mình bị cái gì, chết cũng chết rồi, sợ cái gì... cho đến khi ý thức mình sắp tan biến, lúc này anh chỉ kịp suy nghĩ...

Yên nhi, nếu có kiếp sau gặp được em, em nhất định không được hận anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.