Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 34



Gió thổi lá bay loạc xoạc nhẹ nhàng yên ắng, trong rừng cây xanh ngoài Hàn Ngữ Yên và Âu Tư Bạch thì không có bất kì một ai.

Hàn Ngữ Yên chọn một gốc cây lớn cảm thấy vừa để tựa lưng liền ném balô sang một bên, ngồi xuống, vì mặc quần áo thể dục nên trông cô có chút thùng thình, nếu là những cô gái khác hẵn sẽ cau mày khó chịu vì vướng bận, xấu xí, ngược lại, Hàn Ngữ Yên cảm thấy rất tốt, rất thoải mái và dễ chịu.

Mặc kệ ai đang bên cạnh, cô cũng xem như không khí, nhẹ nhàng khẽ nhắm mắt lại, hiu hiu ngủ, kẽ mi cong vuốt nỗi bật trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ của cô, chân duỗi thẳng bắt chéo lên nhau, hai tay khoanh lại đặt trước ngực.

Dáng vẻ khi ngủ trông cực kì nghiêm túc, Âu Tư Bạch hết cách nói với Hàn Ngữ Yên, trên đời có con gái nào lại có thể dễ dàng ngủ một nơi khô cằn, không đệm, không gối, hơn nữa còn có đàn ông bên cạnh. Cô coi anh là không khí chắc, hay là nói cô cảm thấy yên tâm khi bên cạnh anh nên mới có thể dễ thả lỏng bản thân như vậy? .....[ ( '- '*) ~~ chắc lúc nhỏ hay tự kỉ lắm Bạch ca nhỉ?]

Ánh mắt Âu Tư Bạch từ đầu đến cuối đều lưu trên người cô, không rời, không chớp một lần nào. Mắt nhìn nhưng tâm trí đang mơ hồ, mặt anh ngẫn ra, giờ phút này nhìn kĩ, anh mới nhận ra cô hoàn toàn khác biệt cô gái của anh, trên người cô tản ra mùi băng lạnh, còn cô gái của anh lại là mềm mại dịu dàng.

Chủ là dáng vẻ bóng lưng tựa như gần giống nhau hoàn toàn, ở trên bóng lưng của cả hai người luôn ẩn chứa sự cô tịch đậm chất vắng lặng, cô đơn. Cho nên vì thế lúc nhìn thấy cô lần đầu từ phía sau, anh nhịn không được muốn tiếp xúc với cô, nhịn không được muốn từ cô để nhìn thấy cô gái của anh.

Anh biết như vậy là có lỗi với cô, anh cũng đã cố khắc chế cảm xúc muốn chạm mỗi lần thấy bóng lưng của cô, như vừa rồi, anh cúp tiết học văn của lão sư gây mê, đối với anh việc này là chuyện hằng ngày, cho dù không ghi chép đầy đủ, không học hành chăm chỉ, chỉ bằng cái đầu của anh cũng đủ để tốt nghiệp loại giỏi của ngôi trường quý tộc này.

Vừa ra khỏi cửa, vừa vặn xuống sân trường liền nhìn thấy bóng lưng của cô, rất tịch mịch, rất trầm lắng buồn buồn. Từ lần đầu gặp cô, cứu cô, anh đã khắc ghi hình bóng cô vào đầu óc, bất quá chỉ là ghi nhớ rõ ràng mà thôi, một phần này rất nhỏ so với Khuynh nhi của anh.

Dường như cảm giác được có người nhìn đăm đăm vào mình, cảm giác như có người muốn dùng ánh mắt đó thiêu đốt cô, bản thân bài xích khó chịu đánh thức cô, hình dung được kẻ to gan nhìn cô, mí mắt vẫn nhắm chặt tựa như ngủ rất say, có điều trí thức rất tỉnh hơn bao giờ hết. Làn mi hơi rung, môi mỏng đỏ hồng khẽ nâng lên nhẹ nhàng, lại tràn đầy sự khó chịu trong đó:

"Âu Tư Bạch, nếu không có gì làm thì quay trở về lớp học đi, đừng có rãnh rỗi nhìn chằm chằm vào tôi như vậy...!"

Cậu thanh niên được chỉ đích danh rất nhanh bị giọng nói của cô làm giật mình, nhưng là rất nhẹ, sau đó nhìn đôi mắt vẫn nhắm chặt của cô, mĩm cười, nói:

"Sao em biết anh nhìn em"

Tiếp lời của anh ta, cô nhẹ nói:

" Cảm giác "

Âu Tư Bạch bật cười thành tiếng, tính cách của cô nhóc này rất kì quoái, không ngờ trên đời lại có thể có một cô gái nói chuyện giống cô.

Ngje tiếng cười của anh ta, cô cũng không phản ứng gì mà vẫn như cũ lạnh nhạt bắt đầu lần nữa chìm vào giấc ngủ. Chuyện lúc sáng trong lớp cũng dủ làm cô chán nãn rồi, cô cần phải nghỉ ngơi để tìm ra biện pháp trả đũa những kẻ nợ cô.

Âu Tư Bạcg cũng thu hồi ánh nhìn, thôi không nhìn cô nữa, từ trong túi quần rút ra một chiếc điện thoại cảm ứng sang trọng, chụp lén cô một bức, xong xuôi anh lại cất vào túi rồi bỏ chiếc balo nâu đậm xuống, lấy ra quyển sách kinh tế và cũng tìm một cây phù hợp tựa vào đọc sách.

Gió thổi vi vu nhẹ nhàng lướt qua, mang mùi hương nam tính của anh hòa trộn vào không khí, phong cảnh xanh mát đẹp đẽ, một đôi nam nữ, nam thanh, nữ tú, nữ nằm ngủ, nam lại đọc sách. Khiến những người khác vô cùng ngưỡng mộ cái không khí ấm ái tươi tắn này.

Cho đến khi Hàn Ngữ Yên tỉnh dậy là đã tới giờ trưa, làn gió thổi qua mang theo luồng nhiệt nóng tạt vào mặt cô, trong khu rừng vô vàn chấm vàng nắng xuyên qua khe lá, có một vài đốm nhỏ rọi thẳng vào mặt Hàn Ngữ Yên. Nhíu mày, cựa lại thân mình tê nhức. Cô cũng bái phục chính mình, có thể tựa vào khúc gỗ cứng ngắc như vậy trong 3 tiếng, vơ đại lấy chiếc balo của mình, chợt nhớ kẻ ' tự đại ' kia đã không thấy đâu rồi. Cũng đã ba tiếng, có lẽ đã trở về rồi. Mặc kệ đi, cô không quan tâm.

Trán cô đỗ không ít mồ hôi do trong lúc ngủ. Cô mơ về kiếp trước, chỉ cần nhắm mắt, cô liền thấy những cảnh của kiếp trước. Những thứ này khiến cô không thể thở nỗi.

Nhiều lúc cô muốn bật dậy, cũng chính lúc đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, nhưng nhìn thấy nhiều nhất chỉ là màu đen của bóng tối, bàn tay vỗ vào vai cô tựa như an ủi, tựa như muốn bảo vệ cô. Trong mơ, cô cứ ngây ngốc để anh ta nhẹ nhàng nâng tay rồi hạ tay xuống vỗ về cô. Đến khi bàn tay dần trong suốt, cô mới hoảng hốt muốn nhìn thấy anh ta. Nhưng là không thể.

Xoa xoa mi tâm, lấy lại lí trí, cô thật đau đầu muốn chết, mỗi lần cô gặp anh ta trong giấc mơ, tỉnh dậy đều là đau đầu. Từ hôm qua đến hôm nay đã là hai lần như vậy rồi. Cô không hiểu rốt cục mình bị cái gì nữa, hiện tại cô chỉ muốn một cuộc sống yên bình mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.