Yêu Thương Nào Cho Em!

Chương 9



Lục Lê như nguyện thi đỗ vào đại học y khoa trọng điểm, mà trong thư Trần Úy Nhiên gửi đến cũng nói cậu dựa vào thành tích ưu tú của mình thi đỗ đại học nổi tiếng trong nước.

Hai người lại lần nữa lỡ dịp gặp nhau, rơi vào đường cùng hai người bạn qua thư chưa từng gặp nhau đã hẹn, tương lai tìm việc làm nhất định phải ở cùng một nơi. Đầu kia điện thoại, Trần Úy Nhiên cười nói, “Thanh Thành là một nơi tốt! Tớ mời cậu ăn sò cùng cua biển mai thoi!”

Lục Lê cười rạng rỡ, chỉ là mất mát dưới đáy lòng làm thế nào cũng khó có thể quên.



Bốn năm sau.

Từ khi Trần Úy Nhiên khai trương nông gia nhạc, làm ăn cũng dần phát đạt.

Lục Lê công tác trong bệnh viện cũng rất tốt, đây chính là thời kỳ phát triển trong sự nghiệp của anh. Kiên trì vài năm cũng leo lên được chức chủ nhiệm, như vậy cũng không uống phí sống lại một đời.

Có một ngày Trần Úy Nhiên đột nhiên đến bệnh viện, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Lục Lê cười cậu:

-Ông chủ Trần, đừng có cậy mạnh như vậy. Cậu không phải người sắt, phải nghỉ ngơi thật tốt, suốt ngày nghĩ đến việc kiếm tiền.

Trần Úy Nhiên vội giải thích.

-Cậu nói thể là oan cho tớ rồi, gần đây tớ bớt lo không ít, chú Lưu ở đấy trông coi hộ, tớ căn bản chỉ là ông chủ chỉ tay năm ngón. Cậu xem, gần đây tớ còn mập ra không ít này.

Dứt lời, Trần Úy Nhiên chỉ chỉ vòng eo của mình.

Lục Lê hỏi cậu.

-Vậy cậu không thoải mái ở đâu?

Trần Úy Nhiên:

-Không muốn ăn, ăn một chút bụng đã trướng muốn chết. Không phải là dạ dày có vấn đề chứ?

Lục Lê hơi chần chừ, kéo Trần Úy Nhiên đến phòng siêu âm. Em gái trong phòng siêu âm là người sùng bái Lục Lê, Lục Lê hỏi mượn thiết bị dùng một lúc cô đương nhiên rất bằng lòng.

Lục Lê thao tác thiết bị, dò xét một vòng trên bụng Trần Úy Nhiên, quả nhiên.

Lục Lê không biết nên lo lắng hay vui vẻ.

-Lão Trần, hai cậu không sử dụng biện pháp an toàn à?

Cuối cùng Tích Tích cũng có em trai hoặc em gái rồi…

Lục Lê cùng Trần Úy Nhiên sóng vai đi ra bệnh viện, Trần Úy Nhiên còn chìm đắm trong tâm trạng phức tạp khó giải quyết. Vừa định nói gì đó với Lục Lê, nhưng không ngờ Lục Lê lại đứng sững tại chỗ như bị choáng váng.

Nhìn người đàn ông đang tiến lại gần trước mặt.

Người đàn ông kia mặc đồng phục chuyên biệt, nếu Trần Úy Nhiên không nhìn lầm, vậy hẳn là đồng phục cơ trưởng trong hệ thống hàng không.

Người đàn ông thân hình cao lớn, lớn lên rất anh tuấn, lại thêm bộ đồng phục màu trắng xanh da trời trên người này càng tăng lên sự nổi trội của anh ta.

Đôi môi Lục Lê giật giật, giọng nói rất nhỏ, chỉ nghe được anh từ từ thốt ra:

-Ngô Bằng…

Mà người đàn ông kia cũng như tắm gió xuân bước về phía anh, ánh mặt trời sau lưng trở thành khung cảnh làm nền cho anh ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.