Yêu Thương Tìm Lại

Chương 4: 4: Thái Độ Lạ Thường




Chiếc xe lại tiếp tục băng rừng, qua khỏi con dốc chênh vênh, một con đường mòn dài ngoằn dần mở ra, Thế Sơn nhìn sang cô gái bên cạnh, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một thứ lấp lánh trên cổ cô, biểu cảm ngay lập tức ngưng trệ.
Lúc này, nhóm sinh viên được chia thành từng tốp nhỏ đang khẩn trương tìm kiếm Kiều Ly.

Lễ tân nói cô hỏi đường lên phía trên dốc rồi đi từ lúc trưa, cô Dương nghe xong rất tức giận, đã căn dặn rất kĩ không được tự ý tách lẻ nhưng sinh viên này vẫn đi ra ngoài mà không xin phép.

Sở dĩ không ai biết Mỹ Hạnh đi chung với Kiều Ly là vì lúc gần xuống chỗ lễ tân cô ta liền giả vờ chạy về phòng thoa kem chống nắng, còn Kiều Ly thì ra trước đứng đợi.

Ở đây lại không có camera, muốn xem lại tường tận sự việc là điều không thể, vậy nên Mỹ Hạnh mới không biết xấu hổ mà trách móc bạn mình.
- Kiều Ly, cậu nghe điện thoại đi.

Sao lại tự ý ra ngoài vậy chứ?
- Cậu ấy và cậu thân nhau như vậy hai người không rủ đi chung sao?
- Tớ đau bụng nên xuống tầng dưới xin đi nhờ nhà vệ sinh, lúc về phòng thì không thấy Kiều Ly đâu.


- Cô Dương, chúng ta có nên gọi cho người nhà cậu ấy không ạ?
- Tiếp tục tìm đi.
Mỹ Hạnh đi chung với cô Dương và hai bạn học khác, bọn họ đang đi đến gần con dốc mà Kiều Ly bị đẩy xuống.

Cô ta khẩn trương, hai tay giấu trong túi áo khoác đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt lấm lét thử chạy lại đó xem Kiều Ly đã ngất hay chưa.

Đám cỏ dưới chân Mỹ Hạnh bị ngã rạp chứng tỏ Kiều Ly đã cố leo lên.

Cô ta dáo dác nhìn quanh, lồ ng ngực phập phồng sợ hãi, tim đập như muốn rớt ra ngoài.

Kiều Ly đã leo lên được rồi, có khi nào trong lúc mọi người chia nhau ra tìm kiếm cô đã về khách sạn rồi không.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến Mỹ Hạnh mặt cắt không còn một giọt máu, tay chân bủn rủn, dáng vẻ sợ sệt như nhìn thấy ma.
Cô Dương đang nghe điện thoại, Mỹ Hạnh quan sát không bỏ lỡ một chi tiết nào, khi nghe nhắc đến vụ sinh viên mất tích cô ta mới thở phào nhẹ nhõm vì vẫn chưa tìm thấy Kiều Ly.

Mỹ Hạnh bị doạ cho cạn kiệt tinh thần ngồi thụp xuống, cách đó nửa mét có một dấu giày in trên nền đất ẩm đập vào mắt cô ta, nhìn thoáng qua có thể ước chừng được đây là giày của nam.

Mỹ Hạnh lén lút nhích tới đó rồi dùng chân xoá đi.
- Bên đó có không?
- Không ạ.
- Chúng ta qua bên kia tìm.
- Dạ.
Công cuộc tìm kiếm nữ sinh viên mất tích một cách bí ẩn diễn ra đến tận chập tối, có sự giúp đỡ của chính quyền địa phương nhưng vẫn không tìm thấy một manh mối nào, ai cũng hoang mang và lo lắng, nhất là cô Dương người có trách nhiệm dẫn đoàn không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Gia đình Kiều Ly biết được tin con gái mất tích đã là qua sáng hôm sau, nhà trường vẫn ôm hy vọng sẽ tìm thấy Kiều Ly nên chần chừ chưa muốn thông báo, đến khi không còn phương án nào khả thi mới gọi cho gia đình.
Bố mẹ Kiều Ly nằm trong hội phụ huynh của trường, thường xuyên ủng hộ, có đóng góp xây dựng quỹ học bổng nên được thầy hiệu trưởng ưu ái.

Chuyến đi lên bản ngoài bố mẹ và chị gái cô ra còn có bốn giảng viên nữa, ai nấy đều cùng chung một mục đích là tìm bằng được Kiều Ly.
Trong căn phòng tối mờ, ánh trăng len qua cửa sổ chiếu lên người cô gái đang nằm trên giường.

Mái tóc dài buông xoã, chiếc áo thun màu đen rộng thùng thình chỉ che được phía trên, từ hông trở xuống cảnh xuân đẹp đẽ lấp ló ẩn hiện.

Cạnh cửa sổ có một người đàn ông đang ngồi hút thuốc, vẻ mặt không nhìn ra đang nghĩ gì, đăm chiêu ngắm cô gái nằm bất tỉnh trên giường.

Đến khi bắp đùi thon thả khẽ cựa quậy ánh mắt Thế Sơn mới dời đi.
Kiều Ly than nhẹ vài tiếng rồi chống tay ngồi dậy, sau gáy vẫn còn đau ê ẩm, nhưng toàn thân không còn cảm giác dính dớp khó chịu nữa, có ai đó đã tắm rửa rồi thay quần áo cho cô.

Mùi thuốc lá còn đọng lại trong phòng nhưng ánh sáng mờ mờ ảo ảo làm Kiều Ly không thấy rõ được gì, cô đói bụng cộng với đi đường xóc nảy nên mệt lả người, lúc ngồi dậy đầu óc hơi choáng váng.

Điện trong phòng bỗng chốc được bật lên, bàn chân trắng nõn sạch sẽ vừa chạm xuống sàn liền rụt lại.

Kiều Ly giật mình cảnh giác khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng lù lù ngay cửa sổ.

Anh ta trầm ngâm hút thuốc, dáng vẻ nghiêm túc lạ thường, nếu so sánh với người cô gặp lúc chiều thì khác nhau hoàn toàn.


Thế Sơn dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi cầm lấy tô cơm đã nguội lạnh đi đến chỗ Kiều Ly, thấy cô sợ sệt lui về sau, sắc mặt anh ta hơi mất tự nhiên nói.
- Ăn cơm đi.
Tô cơm đầy ắp thức ăn nhưng Kiều Ly chỉ chú ý đến những miếng cà rốt được thái nhỏ, đôi mày lá liễu khẽ nhíu lại, biểu cảm đó tất nhiên không thể qua được mắt Thế Sơn.

Tưởng cô kén chọn nên khoé môi cong lên nhắc nhở.

- Không ăn thì đợi chết đói.
- Anh thả tôi đi được không? Tôi thề sẽ không báo công an đâu, xin anh ấy.
- Ăn đi, tuần tới tôi cho cô về.
- Anh nói thật chứ? Anh không lừa tôi đúng không?
- Ừ.
Kiều Ly khá bất ngờ với thái độ của người đàn ông này khi đáp ứng cô ngay lập tức, dù không biết có bao nhiêu phần trăm là thật nhưng cô vẫn thử tin anh ta, chần chừ nhận lấy tô cơm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.