Yêu Thương Tình Nhân Một Đêm

Chương 2



Buổi sáng vừa tỉnh lại thì một cơn nao nao trong ngực đột nhiên dời núi lấp bể hướng Lương Kỳ Gia đánh úp lại, làm cho cô gần như là té nhảy khỏi giường, vọt tới toilet nôn lấy nôn để.

“Oẹ… oẹ…”

Thanh âm nôn mửa từng trận một đến tai mẹ Lương, bà ta nhanh nhạy nổi lên hai ánh mắt lợi hại, đứng tại chỗ nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, sau đó bất động thanh sắc xoay người trở về phòng bếp vì con yêu chuẩn bị bữa sáng.

Một lát sau, Lương Kỳ Gia mặt không còn chút máu, cả người vì nôn ọe mà kiệt sức đi từ trong toilet ra, mẹ Lương cũng vừa mới kêu con dậy rời giường chuẩn bị đi làm, bước từ trong phòng ra, hai người ở trên hành lang bắt gặp nhau.

“Cô không phải là mang thai đó chứ?” Mẹ Lương gọn gàng dứt khoát hỏi.

Lương Kỳ Gia cả người cứng đờ lại, không có trả lời.

“Cô thật không biết xấu hổ, tôi vẫn còn muốn có mặt mũi, cô tốt nhất đừng có để người khác lời ra tiếng vào về nhà chúng ta.” Mẹ Lương phiết môi nói.

Cô trầm mặc một chút, mới mở miệng nói. “Con sẽ chuyển ra ngoài.”

“Vậy tốt nhất nên mau một chút.”

“Con đã biết.”

Cô lại lần nữa bước đi về phía trước, sau đó nghe thấy từ phía sau giọng nói khiêu khích vô cùng quen thuộc từ người vợ chính thức của ba. “Đúng là mẹ nào sinh con nấy!”

Lương Kỳ Gia ngoảnh mặt làm ngơ tiêu sái đi vào phòng, đóng kín cửa, suy sụp nhắm mắt lại, dựa vào cửa phòng và ngồi bệt xuống sàn.

Cô đã sớm biết chuyện này nếu để dì nghe được, cuộc sống từ nay về sau ở cái nhà này sẽ không hề yên ổn, cho nên đã sớm có ý định chuyển ra sống ở bên ngoài, thậm chí ngay cả phòng ở cũng tìm được rồi, tiền đặt cọc cũng đã thanh toán, chủ cho thuê nhà nói lúc nào muốn chuyển vào sống cũng được.

Rời bỏ căn nhà vẫn luôn coi cô như người xa lạ này không có gì cần suy nghĩ, cô chỉ luyến tiếc người cha tội nghiệp, vì nhất quyết muốn đem cô trở về nhà mà từ đó đến nay không thể ngóc đầu lên được, thậm chí còn chẳng có sự tôn trọng từ vợ cùng con trai nữa.

Không còn đứa con gái duy nhất luôn quan tâm, hiếu thuận với mình, cùng mình nói chuyện phiếm, từ nay về sau có lẽ cuộc sống của ba sẽ còn khó khăn hơn bây giờ, cô thật sự rất luyến tiếc, lại chẳng thể đưa ba cùng đi với mình.

Quên đi, có lẽ cái này cũng giống như ba vẫn thường nói với cô, đây là số mạng của ông, đã định ông cả đời này thiếu dì một ân tình.

Mà cô, có lẽ cũng sẽ thiếu nợ đứa nhỏ trong bụng này đi?

Đứa nhỏ đã được mười hai tuần tuổi, mà cô cũng đã chần chờ gần hai tháng, lại vẫn như cũ không thể quyết tâm đến bệnh viện phá thai được.

Mà dạo gần đây cô thường xuyên suy nghĩ, lúc trước nếu mẹ lựa chọn phá thai, không sinh hạ cô, như vậy ba có phải hay không có thể sống tôn nghiêm hơn một chút? Dì có phải hay không không cần oán hận như vậy? Mà em trai cô, có thể hay không tôn trọng ba một chút, bọn họ có phải hay không sẽ hạnh phúc hơn bây giờ?

Có lẽ thật sự có thể, nhưng là không biết vì sao, cô vẫn cảm thấy mình được sinh ra trên đời này là chuyện tốt, ít nhất ba vẫn thường nói với cô. “May mà có con ở đây.”

Nếu ba biết cô chưa kết hôn đã mang thai, hẳn là sẽ thật thất vọng về cô.

Than nhẹ một hơi, cô tựa vào cạnh cửa đứng lên, trầm tĩnh nhìn căn phòng đơn giản không đến hai mươi mét vuông của mình, một chiếc giường đơn, tủ quần áo cũ kí, bàn học lớn dùng từ nhỏ hiện đã biến thành bàn trang điểm, bên cạnh còn có hai cái giá sách, một cái ghế, ngoài ra không có thêm gì khác nữa.

Không gian nhỏ hẹp, bên trong đều là đồ dùng đã cũ suốt hai mươi năm qua, trong cái nhà này cô chỉ có được những thứ này thôi, thế nhưng dì vẫn luôn coi cô là cái gai trong mắt, bất luận thế nào cũng không chấp nhận cô.

Chưa kết hôn đã mang thai chính là cho bà một lý do hợp tình đúng ý để đuổi cô đi mà thôi, cả hai đều biết rõ ràng như thế.

“Vậy tốt nhất nên mau một chút.” Bà ta vừa rồi thậm chí còn nói huỵch toẹt ra như thế với cô.

Quên đi, dù sao sớm muộn gì đều phải chuyển, liền hôm nay chuyển đi, vừa lúc ba đi công tác đến Hoa Liên, bây giờ chuyển đi so với việc đợi lúc ba trở về cãi nhau cùng dì hay đỏ hốc mắt nhìn cô rời khỏi nhà vẫn tốt hơn.

Hít sâu một hơi, cô lấy từ dưới giường ra cái thùng các tông đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, mở ngăn kéo bàn tìm băng dính cùng kéo, bắt đầu tiến hành công việc đóng gói đồ đạc.

Đúng rồi! Cô đột nhiên nghĩ đến, phải gọi điện thoại nhờ Tiểu Tuệ giúp cô xin phép, bởi vì hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ.

Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đầu giường, 7 giờ 30 phút, cô mở ví da trên ghế lấy điện thoại di động gọi cho Tiểu Tuệ.

Điện thoại vừa kết nối, vang một hồi lâu mới có người tiếp được.

“A lô?”

Thanh âm của Tiểu Tuệ vẫn còn ngái ngủ, cô hoài nghi hỏi: “Tiểu Tuệ, bây giờ đã gần bảy giờ ba mươi rồi, cậu vẫn còn ngủ hay sao?”

“Cái gì? Bảy giờ ba mươi?” Tiểu Tuệ đột nhiên kêu ầm lên, bên trong điện thoại lập tức truyền đến những tiếng động hỗn loạn cùng rối ren. “Nguy rồi, chết mất, đã đến bảy rưỡi rồi, lần này nhất định đi muộn. Cám ơn cậu đã gọi điện thoại nhắc mình rời giường, Kỳ Gia, mình phải chuẩn bị đi làm, không nói chuyện với cậu nữa.”

“Chờ một chút, đừng cúp điện thoại a!” Lương Kỳ Gia vội vàng kêu lên.

Di động đầu kia ước chừng tạm dừng một giây, thanh âm Tiểu Tuệ một lần nữa vang lên. “Để làm chi?”

“Giúp mình xin phép nghỉ.”

“Xin phép? Cậu làm sao vậy, không phải là đã hạ quyết tâm sẽ đi phá thai nên mới nghỉ phép đó chứ?”

Bởi vì suốt hai tháng qua cô luôn không yên lòng lại tâm sự tràn trề, cả ngày mày nhăn mi nhíu, cuối cùng vẫn là giấy không gói được lửa, bị Tiểu Tuệ nghiêm hình bức cung ra chuyện cô mang thai, bất quá đối với việc cha của đứa nhỏ là ai, cô vẫn kiên trì giữ bí mật không muốn nói ra.

“Không phải.” Cô trả lời ngay.

“Vậy xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên muốn xin phép nghỉ? Thân thể cậu có chỗ nào không khỏe sao, hay vẫn là có chuyện nghiêm trọng xảy ra? Cậu không nói rõ ràng thì mình sẽ không giúp cậu xin phép đâu.”

Lương Kỳ Gia nhịn không được than nhẹ một hơi. “Mình muốn chuyển nhà.”

“Chuyển nhà? Hôm nay?” Tiểu Tuệ ngữ khí tràn ngập hoài nghi.

“Ừ.”

“Hôm nay không phải ngày nghỉ.”

“Mình biết, cho nên mới phải gọi điện thoại nhờ cậu giúp mình xin phép.”

“Muốn chuyển nhà vì sao không chọn ngày nghỉ, chủ cho thuê nhà cũng không thúc giục cậu nhanh chuyển đến, cần gì phải phí công chuyển ngay từ hôm nay?” Dừng một chút, cô đột nhiên giống như đã hiểu ra chuyện gì, trầm giọng hỏi: “Dì cậu đã biết chuyện?”

“Ừ.” Cô trầm mặc vài giây mới thừa nhận.

“Bà ta khẩn cấp như vậy muốn đuổi cậu đi ra ngoài sao? Ba cậu có biết không?” Tiểu Tuệ lòng đầy căm phẫn hỏi.

“Ba mình hai ngày này vừa vặn không ở nhà, cho nên mình mới có thể chuyển ngay hôm nay, bởi vì mình không muốn chuyển đi lúc ba còn ở nhà.” Cô thở dài nói.

Tiểu Tuệ cũng thở dài một hơi theo. “Cậu muốn chuyển đồ đi như thế nào?”

“Kêu xe taxi đi, dù sao đồ đạc của mình cũng không nhiều.”

“Mình là hỏi cậu làm sao chuyển được đồ từ tầng ba xuống đến cửa nhà ấy? Đừng có nói với mình là bà dì không máu không nước mắt kia của cậu sẽ giúp, đánh chết mình cũng không tin đâu!” Tiểu Tuệ cười nhạt nói.

“Đồ của mình cũng không nhiều lắm đâu mà.” Cô cường điệu nói.

“Không nhiều lắm cũng nặng. Đừng quên hiện tại thân thể cậu không thể dùng sức quá?”

“Mình sẽ cẩn thận.”

Tiểu Tuệ thất bại ra quyết định. “Quên đi, mình đến giúp cậu là được rồi, dù sao cũng đến muộn, không bằng nghỉ một ngày.”

“Tiểu Tuệ…”

“Không cho phép có ý kiến! Một giờ sau xuống dưới nhà mở cửa ình, gặp nhau sau.” Nói xong, thẳng thừng chấm dứt cuộc trò chuyện.

Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ mỉm cười, một lần nữa lại có cảm giác bản thân được sinh ra trên đời này thật là may mắn, cô mới có thể cảm nhận được niềm hành phúc có ba cùng bạn bè thân thiết bên cạnh.

Cám ơn mẹ! Cám ơn mẹ lúc trước quyết định sinh hạ con mà không có lựa chọn phá thai.

Thật sự cám ơn người.

***



Có Tiểu Tuệ hỗ trợ, Lương Kỳ Gia nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện chuyển nhà trong vòng một ngày, bao gồm đem toàn bộ hành lý đã đóng gói trong nhà đem đến chỗ ở mới, quét tước, sửa sang, bố trí lại, mua các đồ dùng cần thiết hằng ngày, mọi việc hoàn hảo được sắp xếp cẩn thân.

Tiểu Tuệ có xe, tuy rằng là chiếc xe cũ nhưng vẫn dùng rất tốt.

Bất quá các cô cũng mệt bở hơi tai, suốt ba giờ liền chạy đủ các cửa hàng lớn nhỏ, mua đủ thứ đồ dùng rồi đem toàn bộ chiến lợi phẩm khuân về nhà.

Căn phòng Lương Kỳ Gia thuê không lớn lắm, chỉ là một gian nhỏ rộng hơn sáu mét vuông một chút, nhưng đầy đủ thiết bị tiện nghi, không chỉ có phòng bếp, phòng tắm, còn có một cái ban công nho nhỏ để phơi quần áo, như vậy là đủ lắm rồi.

Trong phòng có sẵn một chiếc giường, một bộ bàn ghế giống như phòng cũ của cô ở nhà, chỉ có điều lớn hơn một chút, điều này làm cho cô cảm thấy hết sức cảm động.

Vách tường được chủ cho thuê nhà sơn lại lần nữa, thoạt nhìn khá sạch sẽ lại mới mẻ độc đáo, hơn nữa Tiểu Tuệ đã giúp cô trải ga giường mới tinh, thay rèm cửa sổ, đặt trên bàn bếp cái nồi cơm điện khác, trong phòng tràn ngập hương vị mới mẻ, cảm giác vô cùng tốt đẹp.

Về sau nơi này chính là nhà của cô…

Không, nói sai rồi.

“Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta đó, cục cưng của mẹ.” Lương Kỳ Gia cúi đầu nói với cục cưng trong bụng, khóe miệng không tự giác nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng.

Tắt đèn ngủ.

Ngủ ngon!

Ngày mai sáng sớm cô còn phải dậy đi làm mà.

Đem xe ngừng ở ven đường, Trạm Diệc Kỳ tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn kẻ đang không ngừng đè nén thanh âm cùng cúi thấp đầu, ngó bên ngoài cửa xe hết nhìn đông tới nhìn tây, thảo mộc giai binh - Quý Thành Hạo, chán nản lắc đầu.

“Cái tên này…”

“Không thấy tung tích kẻ địch, ta đi trước, chào.”

Hắn căn bản không kịp nói cái gì, tên kia đã lợi dụng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy xuống xe, đóng cửa lại, sau đó hướng tòa nhà cách đây trăm mét chạy vội tới, đảo mắt nhanh chóng biến mất vô tung.

Trạm Diệc Kỳ thong thả khép cái miệng mới mở ra mà chưa kịp nói cái gì, bất đắc dĩ cười cười.

Hắn thật sự không hiểu nổi Quý Thành Hạo chọc đến kẻ theo đuổi điên cuồng cỡ nào, mặc kệ tên đó mặt lạnh hay điên cuồng thét gào cũng không từ bỏ, lại còn càng quyết tâm đuổi theo tới tận dưới lầu công ty hắn, đem bản thân biến thành người của truy tinh tộc luôn, hại kẻ mặt tuy lạnh mà lòng thì mềm như Quý Thành Hạo ngay cả nhà cũng không dám về, sợ chính mình hội khờ dại đáp ứng kết giao cùng người đó, đành phải trốn nhà đến chỗ của Trạm Diệc Kỳ, còn nhờ bạn tốt đưa đi làm, thật là hết sức khoa trương.

(ND: Quý Thành Hạo là nam chính trong bộ “Yêu thương nha đầu hai mặt.”).

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, diện mạo như hắn đây có đủ sức dọa người sao? Dám đem hắn trở thành bảo tiêu, tên kia quả nhiên là đồ hỗn đản!

Hắn nhìn chính mình trong gương, xoay đi xoay lại đủ các góc độ.

Rất tuấn tú nha, tại sao đám đàn bà con gái đều chỉ dây dưa không ngớt với Quý Thành Hạo, lại không thèm ngó đến hắn?

Tệ thật, lại còn bỏ rơi hắn nữa…

Trạm Diệc Kỳ than nhẹ một hơi, sau đó lại lắc đầu. Kỳ thật đàn bà con gái đối với hắn điên cuồng, chấp nhất chờ đợi không thiếu, nhưng kẻ đối xử tệ bạc với hắn như thế lại chỉ có một, đó chính là người phụ nữ nửa năm trước phát sinh một đêm tình cùng hắn xong, ngay cả tên cũng không thèm lưu lại liền biến mất vô tung.

Đã nửa năm trôi qua, đáng lẽ hắn không nên đối với người con gái này nhớ mãi không quên mới đúng, nhưng là cũng không biết vì sao, hắn cứ không tự chủ được nhớ tới cô.

Vì cô là người đầu tiên bỏ chạy sau khi cùng hắn phát sinh quan hệ, bỏ lại hắn một mình suốt đêm sao? Hay vẫn còn một lý do khác, đó là dục vọng của chính mình muốn yêu cô không được thỏa mãn?

Không tự giác lại thở dài một hơi nữa, hắn quay đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu ngoài cửa xe, xác định đằng sau không có vật cản gì, tầm mắt quay trở về hướng đến phía trước, chuẩn bị lái xe.

Đột nhiên trong lúc đó, người mà hắn một giây trước vẫn còn suy nghĩ tới đã xuất hiện ngay trong tầm nhìn của mình, bước theo đám đông đi nhanh trên con đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, đưa lưng về phía xe của hắn, cách mỗi lúc một xa.

Hắn ngây người một giây, không chút nghĩ ngợi lập tức mở cửa xe…

Tuýt! Tuýt! Tuýt!

Một chiếc xe máy của cảnh sát giao thông đột nhiên xuất hiện đằng sau xe hắn, cách tầm mười mét, lấy còi thổi yêu cầu những chiếc xe đang tạm dừng ở ven đường mau lái đi để tránh ách tắc.

Trong nháy mắt, xe cảnh sát đã đi đến gần xe hắn, phất tay muốn hắn nhanh chóng đem xe dời đi.

Trạm Diệc Kỳ miễn cưỡng ngăn một tiếng mắng, nhanh chóng quay đầu liếc mắt ngó một chút đám đông đằng kia, đã nhìn không thấy bóng dáng của cô, chết tiệt, hắn khởi động xe chuẩn bị lái đi.

Nhưng mà ngay cả thế, nội tâm hắn vẫn tràn ngập hy vọng cùng hưng phấn. Nếu vừa rồi không có nhìn lầm thì người phụ nữ đó chắc chắn chính là cô, như vậy hắn ít nhất còn có chỗ để tìm người thay vì giống như mò kim đáy bể chạy đi chạy lại khắp các quán ăn đêm rồi chờ gặp vận may như trước.

Cứ chờ xem, tình nhân một đêm thân ái, ta cam đoan chúng ta tuyệt đối sẽ có cơ hội gặp lại!

Đứng ở trong toilet nữ, Lương Kỳ Gia cố gắng đứng vững, cúi đầu nhìn xuống thử xem, cô phát hiện vẫn còn thấy được ngón chân của mình, nhưng mà đã không còn thấy được lưng của chiếc xăng đan đang đi nữa.

Bụng của cô càng lúc càng lớn, vì có mang nên đó là chuyện đương nhiên, vấn đề là trừ bỏ Tiểu Tuệ và mình, những người khác căn bản không biết là cô mang thai.

Có lẽ cũng có người hoài nghi, nhưng bởi vì mọi người đều biết cô chưa kết hôn, có bạn trai hay chưa cũng vẫn còn là một dấu chấm hỏi cho nên không ai dám trực tiếp hỏi cô, chỉ dùng ngữ khí dò xét nói: “Kỳ Gia, cô gần nhất giống như béo lên một chút thì phải?”

Một chút? Nếu năm ký thật sự có thể kêu là một chút thì đúng thật.

***

Cô vốn đã gầy, chỉ nặng có bốn mươi lăm ký mà thôi, cho nên béo thêm năm cân nữa cũng không gọi là mập ra, nhiều lắm chính là mượt mà, vấn đề ở chỗ cô “béo.” cùng “mượt mà.” đều tập trung tại vùng bụng nên làm người khác nghi ngờ vô căn cứ.

Than nhẹ một hơi, cô nghe thấy có tiếng người bước vào toilet nữ.

“Cậu không biết là anh ấy rất tuấn tú sao?”

“Mình cảm thấy dùng chữ suất để hình dung có chút hơi tục.”

“Thật là, thế nên hình dung như thế nào, anh tuấn? Mê người? Tuấn mỹ?”

“Hết sức bất phàm, tao nhã, nho nhã, diện mạo hiên ngang. Cậu không biết người đàn ông giống như Trạm Diệc Kỳ chỉ có thể dùng thành ngữ bốn từ mới có thể xứng với khí chất công tử của anh ấy hay sao?”

Nghe thấy ba chữ Trạm Diệc Kỳ, Lương Kỳ Gia cả người nháy mắt cứng ngắc.

“Có lý, mình chưa bao giờ từng gặp qua người đàn ông nào đeo kính mà vẫn còn đẹp mắt như thế.” Mấy người bên ngoài tiếp tục nói, đồng thời vang lên hai tiếng kéo khóa.

“Đúng đó, không chỉ mang kính mà vẫn còn đẹp hơn ối người, anh ấy mặc áo sơ mi nhìn cũng khiến chúng ta mê chết người.”

“Cậu cũng chú ý tới?”

“Đương nhiên!”

“Rõ ràng chỉ là thân hình cao gầy kiểu thư sinh, ai biết khi anh ấy khoác áo sơmi lên người không cẩn thận bó sát vào cơ thể, cơ ngực như thế… Nha, mình thật muốn nhìn bộ dáng anh ấy trần trụi, đoán chắc không chỉ cơ ngực mà cơ bụng cũng có, ôi, mình đối với những người đàn ông có cơ bụng đều không thể chống lại được.”

“Mình cũng vậy, mình cũng vậy, rất muốn sờ soạng thân thể của anh ấy nha.” Thanh âm không giấu được sự say mê.

“Sờ một chút cậu liền thỏa mãn rồi à?”

“Đương nhiên có thể đi thêm bước nữa thì quá tốt.” Kèm theo là tiếng thở dài tỏ vẻ phiền muộn.

“Đi thêm một bước nữa, tức là như thế nào?” Thanh âm ái muội vang lên.

“Cậu thấy nó sẽ là gì?” Tiếng nói hết sức kiều mỵ.

“Cái đồ sắc nữ!”

“Cậu không nghĩ thế sao?”

Hai người cùng cười duyên dáng với nhau, sau đó lại truyền đến thanh âm kéo khoá túi lần nữa, tiếp theo là tiếng giày cao gót hướng đến cửa toilet đi ra ngoài, mỗi lúc một xa.

Bọn họ đi rồi, mấy người này chỉ đến trang điểm lại mà không phải đến đi toilet.

Chuyện này cũng hết sức bình thường, từ lúc cô vào làm ở nơi này đã thấy không ít cảnh như thế, chỉ là lúc đó cô vẫn coi nó như một bộ phim truyền hình rẻ tiền mà thôi. Nhưng mà hôm nay nhân vật chính được bàn đến lại là cha của đứa nhỏ trong bụng cô, cô thật sự không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt, đủ loại cảm xúc cũng không đủ để hình dung tâm tình của cô lúc này.

Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn như thế nào đến đây, là tới tìm tổng tài sao - vô nghĩa, hắn đương nhiên là tới tìm tổng tài, nếu không chẳng lẽ tới tìm cô sao?

Trọng điểm là, hắn đến đây bao lâu? Khi nào thì sẽ đi? Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ xong, sẽ không hay ho tình cờ gặp mặt hắn đi!

Lương Kỳ Gia mở cửa toilet ra, nhìn bộ dạng của chính mình trong gương, xác thực nó so với nửa năm trước đẫy đà hơn rất nhiều, nhưng hắn có thể nhận ra được hay không đương nhiên còn phụ thuộc vào việc hắn còn nhớ rõ dung mạo của cô không đã.

Cô đang mong hắn sớm đem cô quên đi hay sao?

Hừm, dù sao những lần trước có gặp qua cô hắn đều không có ấn tượng, không có khả năng trải qua một đêm tình liền đem bộ dáng của cô khắc họa trong lòng. Nhưng mà chuyện ngoài dự tính rất dễ phát sinh, giống như việc cô lỡ mang thai vậy, cô thật sự không muốn đánh cược cùng ông trời nữa.

Hiện tại vấn đề ở chỗ cô không thể ngồi mãi ở trong nhà vệ sinh nữ đợi cho đến khi tan tầm hay hắn rời khỏi mới có thể ra ngoài. Làm sao đây?

Đúng lúc cô đang phiền não vô cùng nghĩ mọi kế sách, cửa nhà vệ sinh nữ bị người đẩy ra, Tiểu Tuệ bước vào.

“Kỳ Gia, sao cậu ở trong toilet lâu đến thế, làm mình lo muốn chết!” Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Tuệ lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhìn thấy cặp kính mắt trên sống mũi Tiểu Tuệ, Lương Kỳ Gia đột nhiên nảy ra sáng kiến.

“Tiểu Tuệ, kính mắt của câu có thể cho mình mượn mang được không?”

“Làm chi đột nhiên muốn đeo kính mắt của mình?” Tiểu Tuệ ngây ngốc sửng sốt một chút.

“Mình nghĩ muốn thay đổi tạo hình một chút.”

“Đang yên đang lành tự nhiên muốn thay đổi tạo hình làm cái gì?” Tiểu Tuệ hoài nghi hỏi.

“Không có gì, cũng chỉ là đột nhiên muốn thử xem một chút mà thôi, ình mượn kính mắt được không?” Cô tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Mượn cũng được, nhưng không phải cậu không bị cận thị hay sao? Mình cận hơn ba độ liền đó nha.” Nói xong đem kính mắt đưa đến cho cô.

“Mình chỉ là không mang kính mắt mà thôi, mình cũng cận thị gần hai độ, cho nên không sai biệt lắm.” Cô khẩn cấp tiếp nhận kính mắt đeo lên trên mặt mình, sau đó quay đầu ngắm mình trong gương.

Vẻ mặt thấy không tệ lắm, hơi khác một chút so với bộ dáng ban đầu, nếu đem tóc vấn lên một chút chắc sẽ còn khó nhận ra hơn nữa.

Tiếp theo, cô muốn tìm một cây bút, cái đũa, trâm cài đầu, hoặc dây thun cũng được, chỉ cần là thứ có thể giúp cô đem mớ tóc dài này vấn lên là được.

“Tiểu Tuệ, trên người cậu có bút không?” Cô hỏi, biết Tiểu Tuệ thường hay mang theo bút viết trong ví tiền.

“Bút? Có nha, cậu muốn làm chi?” Tiểu Tuệ thò tay vào túi đồng phục, mở ví tiền lấy ra một chiếc bút đưa cho cô.

“Thật tốt quá! Cho mình mượn!” Cô thiếu chút nữa là lớn tiếng hoan hô lên mất.

Nhìn cô dùng chiếc bút đem mái tóc vừa dài vừa thẳng tuỳ tiện quấn lên trên đỉnh đầu, Tiểu Tuệ nhịn không được quái dị nhíu mày hỏi:.”Cậu rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì thế?”

“Nhìn đẹp không?” Cô xoay người hỏi cô bạn của mình.

“Khó coi chết đi được.”

“Tốt lắm.” Cô vừa lòng nở nụ cười.

“Kỳ Gia, cậu rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì vậy?” Vẻ mặt Tiểu Tuệ có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cô.

“Không có nha.”

“Không có mới là lạ! Nếu không cậu tự nhiên đi làm xấu chính mình làm gì? Đưa kính đây cho tớ.” Tiểu Tuệ vươn tay ra.

“Cậu đã nói ình mượn mà.” Lương Kỳ Gia đem hai tay bảo vệ cái kính, kháng nghị nói.

“Tớ không phải đã cho cậu mượn đeo sao? Bằng không, kính của mình hiện tại sao lại ở trên mặt cậu?”

“Nếu đã ình mượn thì tốt rồi, đợi mình quay trở lại chỗ ngồi rồi trả lại cho cậu được không, Tiểu Tuệ?” Cô thương lượng nói.

Trước đó vài lần ở trong công ty cùng Trạm Diệc Kỳ tiếp xúc gần gũi đều là không cẩn thận ở trên hành lang tình cờ gặp qua, hay là lúc lên tàu hoặc trong thang máy, cho nên chỉ cần cô bình an trở về chỗ ngồi, rời xa hành lang cùng các khu vực công cộng là được rồi.

“Không được, trừ phi cậu thành thật nói ình biết nguyên nhân cậu biến mình thành thế này.”Tiểu Tuệ khoanh hai tay lại trước ngực, bộ dáng không thể thương lượng ngó cô.

Nguyên nhân này căn bản là không thể nói nha. Lương Kỳ Gia khổ sở nghĩ.

“Chúng ta trước về văn phòng rồi nói sau được không? Mình rời khỏi chỗ lâu lắm rồi.” Cô kéo dài nói, quyết định đùa giỡn một chút, chờ trở về văn phòng đem kính trả lại cho bạn tốt, đến lúc đó cái gì cũng không nói là được.

“Được rồi.” Tiểu Tuệ không chút nghi ngờ nhìn cô, gật gật đầu.

Hai người một trước một sau tiêu sái ra khỏi toilet nữ, Lương Kỳ Gia đi ở phía sau len lén nhìn khắp bốn phía, tai nghe tám phương. Hoàn hảo, hành lang trước mặt không có ai ngoài hai người. Không có người khác, cô không tự chủ được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bất quá bây giờ còn không phải là thời điểm yên tâm, chờ cô bình yên trở lại chỗ ngồi, vượt qua hai giờ nữa sẽ tan tầm, đến lúc đó mới có thể an ổn được.

Cầu mong ông trời phù hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.