Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 22: Nhiệt tình



Diệp Kính Hy tắm rửa xong liền tới phòng ngủ của Trình Duyệt, nhiệt khí trên người anh lại khiến cho Trình Duyệt một trận hoảng hốt, Trình Duyệt vội vàng nói: "Em cũng đi tắm đây, anh ngồi xe lửa lâu như vậy, mệt thì ngủ trước đi." Sau đó bỏ chạy vào phòng tắm.

Ở trong phòng tắm chờ thật lâu, Trình Duyệt nghĩ thầm Diệp Kính Hy dù gì cũng đã ngồi xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ mệt chết rồi, hiện tại chắc chắn sẽ đi ngủ, mở khe cửa ra nhìn lại, trong phòng quả nhiên đã tắt đèn, chỉ có chiếc đèn bàn ở đầu giường là đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Trình Duyệt lúc này mới mặc đồ ngủ đi ra.

Không ngờ lúc trở lại trong phòng, Diệp Kính Hy vẫn chưa ngủ mà chỉ nửa nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng bước chân Trình Duyệt, Diệp Kính Hy mở mắt ra, mỉm cười nói: "Sao tắm lâu như thế?"

Trình Duyệt cúi đầu mượn cớ: "Tiện tay giặt đồ luôn á mà."

Diệp Kính Hy à một tiếng, xoay người đứng lên, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình: "Tới đây ngồi."

Trình Duyệt cúi thấp đầu đi qua, nhẹ giọng nói: "Sao anh không mở đèn, không thấy tối à?"

"Như vậy mới có bầu không khí một chút."

Bầu không khí? Anh... Anh muốn làm cái gì sao...

Nhìn người nọ mặc áo ngủ, ở lưng quần còn có dây buộc, muốn tháo ra cũng hơi khó một chút, còn mình thì ngược lại, thân trên chỉ có mỗi cái áo ba lỗ, quần dưới cũng chẳng có dây buộc gì cả, chỉ cần kéo một cái là lộ ra hết trơn...

Trái tim của Trình Duyệt thình thịch đập không thôi, chẳng biết vì sao mình lại chú ý vào mấy cái chuyện kỳ quái này, có thể là do Diệp Kính Hy vừa mới tắm xong trông quá gợi cảm, khiến Trình Duyệt không dám nhìn thẳng, chỉ có thể dời tầm nhìn sang quần áo của đối phương mà thôi.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái ly.

Ly thủy tinh trong suốt có chân dài, đường nét cực kỳ đẹp, cũng làm tôn lên những ngón tay thon dài xinh đẹp đang cầm ly của Diệp Kính Hy. Khớp xương tay của người nọ vừa rõ ràng lại thon dài, có loại khí lực làm cho người ta cảm thấy an tâm. Thế nhưng hiện tại nhìn Diệp Kính Hy cầm cái ly kia, Trình Duyệt lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, chất lỏng màu đo đỏ trong ly đối lập với nước da màu mật ong của người nọ, càng sinh ra loại cảm giác... quyến rũ cấm dục.

Trình Duyệt cúi đầu, thanh âm có chút run rẩy, "Đây là..."

Diệp Kính Hy thấp giọng nói: "Rượu nho của Pháp, trước khi đi anh có đặc biệt ghé mua một chai. Rượu này nồng độ không cao, mùi vị cũng không tệ lắm, uống không bị say đâu. Ngày hôm nay dù sao cũng là lễ tình nhân, chúng mình uống chút rượu cũng hợp với tình cảnh a."

Trình Duyệt đưa mắt nhìn bình rượu dán nhãn tiếng Pháp kia, nhìn qua xác thực là hàng chính hãng, anh không hiểu mấy loại nhãn hiệu của rượu cho lắm, chỉ nghĩ nó hẳn là rất quý. Diệp Kính Hy đặc biệt mua rượu cho lễ tình nhân, có thể thấy được người nọ thật sự rất coi trọng ngày này.

Trình Duyệt thu tầm mắt lại, tay Diệp Kính Hy liền nâng lên một chút, đưa ly tới trước mặt Trình Duyệt.

"Nào, uống thử một ly đi."Tay của Diệp Kính Hy rất ổn, rượu trong ly thậm chí còn không có hoảng động.

Trình Duyệt tiếp nhận nó, cầm chặt ly trong tay, ngón tay cũng có chút run rẩy, đoạn ngẩng đầu lên, làm bộ trấn định hỏi: "Sẽ không say đúng không? Em rất ít uống rượu nho."

"Không đâu." Diệp Kính Hy cười cười, cầm ly của mình nhẹ nhàng cụng vào ly Trình Duyệt, "Nào, cạn ly, chúc mừng hai chúng ta ở bên nhau, lễ tình nhân đầu tiên."

Bị ánh mắt ấm áp của Diệp Kính Hy chăm chú nhìn, Trình Duyệt cũng dần bình tĩnh trở lại, "Cạn ly."

Hai người nhìn nhau cười, đem rượu uống một hơi cạn sạch.

Rượu nho này quả thật rất thơm ngon, mùi vị ngòn ngọt tràn ngập trong khoang miệng. Trình Duyệt uống xong, vẫn còn thấy chưa đủ, vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm môi, cười nói: "Ngon lắm nha."

Diệp Kính Hy nhìn Trình Duyệt, ánh mắt dừng trên môi anh, Trình Duyệt bị đối phương nhìn tới tim đập thình thịch, vội vàng cúi đầu.

"Nếu thích thì uống nhiều một chút đi." Diệp Kính Hy lại cầm lấy ly của Trình Duyệt, rót hơn nửa ly cho anh, Trình Duyệt tiếp nhận ly chậm rãi uống.

Diệp Kính Hy đột nhiên thấp giọng nói: "Tính ra thì hai chúng ta quen biết nhau gần được một năm rồi nhỉ?"

"Ừ, còn nửa tháng nữa là một năm rồi. Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên tụi mình gặp nhau là lúc anh tới báo danh đó."

Diệp Kính Hy nở nụ cười, "Đương nhiên là nhớ rồi. Lần đầu tiên gặp em, em gục đầu xuống bàn ngủ tới mơ mơ màng màng, gọi mãi vẫn không tỉnh, cuối cùng chỉ có thể động thủ thôi."

Nhớ tới chuyện này, Trình Duyệt cũng không khỏi nở nụ cười, "Em còn tưởng rằng anh là quỷ ấy chứ, lúc ấy đang gặp ác mộng, mơ thấy mấy cảnh trong phim ma á."

"À, anh chỉ biết, em một bên nằm mơ, một bên còn nói mớ."

"Nha, thật mất mặt quá, đều bị anh nghe được."

"Chứ sao nữa." Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện, "Trình Duyệt, ấn tượng đầu tiên của em đối với anh có phải rất xấu hay không?"

"Cũng tàm tạm, cảm thấy anh lãnh đạm, có chút khô khan, nói lại ít, sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng, lại chẳng tôn kính đàn anh gì cả." Trình Duyệt dừng một chút, còn nói, "Bất quá, quen biết rồi thì mới biết, anh cũng không lạnh nhạt như bề ngoài a."

"Không cảm thấy anh rất khó ở chung sao?"

Khóe miệng Trình Duyệt khẽ giương lên, thật lòng nói: "Không có, chúng ta hiện tại không phải rất tốt đó sao?"

Diệp Kính Hy mỉm cười, lại đưa ly rượu cho Trình Duyệt, hai người nâng ly cụng nhau, uống một hơi cạn sạch.

Đặt ly xuống, hai tay Diệp Kính Hy nhẹ nhàng đặt lên vai Trình Duyệt, chăm chú nhìn vào mắt anh, nói rõ từng câu từng chữ: "Em biết không, mới đầu, anh vẫn rất hận cha anh vì đã đuổi anh về nước. Thế nhưng hiện tại, anh cũng rất cảm kích ông ấy. Nếu như không phải về nước học đại học, anh cũng sẽ không gặp em. Thực sự, Trình Duyệt, gặp được em, là chuyện may mắn nhất cuộc đời Diệp Kính Hy này."Bị ánh mắt thâm thúy của đối phương lẳng lặng chăm chú nhìn vào, Trình Duyệt chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến nỗi không thể khống chế được, nói chuyện mà lưỡi cũng bắt đầu xoắn cả lên, "Anh đừng nói thế. Có thể cùng anh một chỗ, em cũng rất... Rất... Ưm..."

Đột nhiên bị... Bị người ta hôn rồi.

Trình Duyệt nhìn gương mặt của Diệp Kính Hy đang gần ngay trước mắt, chậm rãi nhắm hai mắt mình lại, tiếp nhận nụ hôn ngoài ý muốn này.

Không giống như những lần trước, nụ hôn ngày hôm nay đặc biệt kịch liệt.

Đầu lưỡi Diệp Kính Hy ở trong miệng Trình Duyệt tùy ý mút vào, từng tấc từng tấc đảo quanh khoang miệng, mang theo ý vị xâm chiếm mạnh mẽ. Động tác của Diệp Kính Hy thậm chí có chút điên cuồng, giống như là tình tự đã nhịn thật lâu rồi đột nhiên phóng ra vậy, thân thể cũng đè xuống, đem cả người Trình Duyệt ấn ngã xuống giường, vươn tay gắt gao ôm lấy eo Trình Duyệt, tay còn lại chế trụ ót anh, khiến Trình Duyệt căn bản không có cách nào khác giãy dụa.

"A ưm... Ưm..."

Chuyển đổi góc độ khác, hôn liếm đầy kích tình khiến toàn thân Trình Duyệt như nhũn ra.

Hai tay Trình Duyệt vòng sau cổ Diệp Kính Hy, bị động thừa nhận nụ hôn kịch liệt này. Đầu lưỡi nhiều lần bị người nọ mút vào, hôn môi càng ngày càng sâu, đầu lưỡi của đối phương thậm chí còn vào tận trong cổ họng.

"Ưm a..."

Hô hấp trở nên có chút khó khăn, Trình Duyệt bắt đầu giãy dụa, hai cánh môi đều bị mút tới sưng đỏ, Diệp Kính Hy cứ thế hết lần này tới lần khác hôn không ngừng, Trình Duyệt chỉ cảm thấy da đầu từng trận tê dại, cơn khoái cảm kỳ lạ dần dần chạy dọc theo sống lưng.

Này cũng quá... Quá kịch liệt đi chứ.

Bị cơn điên cuồng của Diệp Kính Hy dọa cho khiếp sợ, Trình Duyệt thậm chí có chút không chịu nổi, nhẹ nhàng lấy tay vỗ vào lưng đối phương.

Diệp Kính Hy lúc này mới buông Trình Duyệt ra, khẽ liếm liếm cánh môi anh, thấp giọng hỏi: "Dọa em sao?"

Thanh âm của người nọ cực kỳ khàn khàn, nghe vào không khỏi khiến tim người ta đập nhanh hơn, Trình Duyệt đỏ mặt lắc đầu, "Không có."

Diệp Kính Hy gần ngay trước mắt lại vô cùng gợi cảm, hai mắt đỏ lên, như là đang liều mạng nhẫn nại cái gì đó, Trình Duyệt vội vàng quay đầu đi không dám nhìn nữa.

Diệp Kính Hy lại đột nhiên nói: "Trình Duyệt, hôm nay là lễ tình nhân, chúng ta... Có thể chứ?"

Nói xong, nhẹ nhàng giật giật eo mình, khiến thân thể của hai người lại càng dính sát vào nhau hơn.

Theo khoảng cách sát rạt như vậy, Trình Duyệt rõ ràng cảm nhận được cái gì đó dưới bụng Diệp Kính Hy đang cứng lên, kia còn mang theo nhiệt độ nóng hổi, cách một lớp đồ ngủ còn có thể cảm nhận rõ ràng được. Đó là cái gì, Trình Duyệt đương nhiên rất rõ ràng.

Trong đầu ầm một tiếng, màu đỏ từ trên mặt trực tiếp thiêu đốt tới bên tai, thậm chí ngay cả cái cổ cũng đỏ ửng lên.Có thể chứ? Cái này... Cái này còn phải hỏi nữa hả?

Trình Duyệt xấu hổ chẳng dám nói ra miệng, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi chỗ khác, thẹn thùng nhắm mắt lại.

Diệp Kính Hy nhìn hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy của anh, biết Trình Duyệt đã ngầm đồng ý rồi, vì vậy cúi người xuống cười khẽ, hôn lên vành tai đối phương, dán môi vào đấy, nhẹ giọng nói: "Anh yêu em."

Lông mi Trình Duyệt run lên, hai mắt nhắm càng chặt hơn, ngay cả tay cũng nhẹ nhàng siết lại.

Diệp Kính Hy vươn tay, chậm rãi cởi áo Trình Duyệt.

Dưới ánh đèn bàn ấm áp, làn da trắng nõn của Trình Duyệt tựa hồ được phủ một lớp phấn hồng mong mỏng, toàn thân đều bởi vì xấu hổ mà run rẩy cả lên.

Trình Duyệt mê người như vậy khiến cho lý trí của Diệp Kính Hy gần như tan vỡ. Thế nhưng Diệp Kính Hy biết, đây là lần đầu tiên của anh, nếu như quá mức kịch liệt chắc chắn sẽ khiến anh bị thương, mà cái nơi đó sau khi bị thương sẽ rất đau đớn, cũng không dễ lành, cho nên nhất định phải cẩn thận.

Diệp Kính Hy hít sâu một hơi, liều mạng khống chế cơn cuồng nhiệt đang kêu gào trong cơ thể mình, ép buộc chính mình phải trấn định xuống, thả chậm tiết tấu, bất đầu kiên nhẫn khơi mào tình tự trên người đối phương.

Tay trái Diệp Kính Hy ôm thắt lưng Trình Duyệt, tay phải linh xảo cởi lưng quần anh, sau đó là quần lót, chậm rãi cởi xuống mắc cá chân, rồi lại dứt khoát thoát ra vứt trên mặt đất.

Mỗi một tấc trên hai cẳng chân thon dài của Trình Duyệt đều dần dần bại lộ ngay dưới mắt, hô hấp của Diệp Kính Hy lại càng nặng nề hơn, xoạt xoạt vài cái đã cởi xong hết quần áo của mình.

Hai thân thể trần trụi cùng dán vào nhau, nhiệt độ bỏng người như vậy không khỏi khiến cho người ta phải loạn nhịp, máu trong người cũng tựa như bị nhiệt độ nóng bỏng này đun tới sôi trào.

Cho tới bây giờ chưa từng trần truồng như vậy trước mặt người khác, cảm giác được ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt xấu hổ đến nỗi cả người đều căng thẳng cả lên, hai chân cũng nhịn không được mà co lại.

Diệp Kính Hy cúi người xuống hôn Trình Duyệt lần nữa, bất đồng với lần kịch liệt vừa rồi, nụ hôn này lại cực kỳ ôn nhu, từng chút từng chút một, khiến cho đối phương hoàn toàn rơi vào trong nhu tình của kẻ địch.

Nụ hôn chậm rãi dời xuống, lưu luyến ở xương quai xanh rồi xấu xa cắn một hơi, để lại một dấu răng ở đấy.

Giống như là muốn hoàn toàn chiếm hữu người trong lòng vậy, mỗi một tấc da thịt đều không buông tha, Diệp Kính Hy lại tiếp tục từ xương quai xanh chuyển xuống dưới ngực, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua điểm hồng hồng ở trước ngực Trình Duyệt, sau đó há mồm ngậm lấy.

Toàn thân Trình Duyệt cứng đờ, hai tay mạnh mẽ siết lấy ga giường.

Biết anh có cảm giác, Diệp Kính Hy càng thêm dùng sức liếm nó, đầu v* được môi lưỡi âu yếm rất nhanh đã đứng thẳng lên.Ngón tay của Diệp Kính Hy cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng phủ lên phần dưới đã có cảm giác của Trình Duyệt, chậm rãi chơi đùa với nó.

"Ưm..."

Một trận khoái cảm cường liệt dọc theo dây thần kinh xông thẳng vào trong óc, Trình Duyệt nhịn không được mà hừ ra tiếng, bộ vị yếu đuối bị lòng bàn tay ấm áp của người kia bọc lấy, nhiệt độ nóng bỏng từ chỗ tiếp xúc đó lan tràn khắp toàn thân, cái gì lý trí đều bị đốt sạch hầu như không còn.

"A... Ưm a..."

Theo động tác của Diệp Kính Hy, bên môi Trình Duyệt dần dần trào ra từng tiếng rên rỉ động lòng người, thanh âm phát sinh từ trong cổ họng, âm cuối run rẩy mơ hồ như có như không, nghe ra cực kỳ mê người. Đấy hoàn toàn không giống âm thanh của anh chút nào cả, khàn khàn, thậm chí còn mang theo mị hoặc.

Trình Duyệt sợ tới nỗi lấy tay bịt miệng lại.

Diệp Kính Hy lại rất thích nghe thanh âm đó, gỡ tay Trình Duyệt ra, sau đó mười ngón đan chặt vào nhau.

"Ở trước mặt anh không cần làm khó mình đâu, Trình Duyệt."

Nói xong, bàn tay ở phía dưới lại mạnh mẽ dùng lực.

"A..."

Trình Duyệt chỉ cảm thấy có một trận nhiệt lưu như điện giật bắn về phía hạ thân, cái loại khoái cảm kịch liệt này khiến đầu óc anh nhất thời trống rỗng. Dịch thể nóng rực bắn ra, dính ướt lòng bàn tay của Diệp Kính Hy.

Trình Duyệt đỏ mặt lên, thậm chí còn không thể tin được mình lại bắn ra trong tay người ta nhanh đến vậy, thật sự là quá mất mặt mà.

Diệp Kính Hy tựa hồ cũng không ngờ tới Trình Duyệt lại không chịu nổi khiêu khích như vậy, có chút ngạc nhiên nhìn anh, thấy hình dạng quẫn bách chỉ hận không thể đập đầu chết cho xong của Trình Duyệt, không khỏi nở nụ cười.

Trình Duyệt vừa lúc mở mắt ra thấy nụ cười của người nọ, lại vội vàng nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác.

Diệp Kính Hy lại cúi người xuống hôn, nụ hôn dịu dàng ôn nhu, tựa như là đang trấn an đối phương vậy.

Vừa phát tiết xong, Trình Duyệt chỉ cảm thấy toàn thân đều bủn rủn, suy nghĩ trong đầu cũng dần trở nên mơ mơ màng màng. Phía sau đột nhiên truyền tới cảm giác mát lạnh, Trình Duyệt mở to mắt ra, có chút khó tin mà nhìn Diệp Kính Hy.

Diệp Kính Hy đã sớm thừa dịp đầu óc anh trống rỗng mà tách chân anh ra, cả người mình thì ngồi ở chính giữa, khiến cho Trình Duyệt căn bản không có cách nào phản kháng. Mà ngón tay thon dài của Diệp Kính Hy cũng đã dính chút dịch thể trong suốt gì đó, mò tới cái nơi khó nói ở phía sau.

Cảm giác được vật lạ xâm nhập cùng với nhiệt độ lạnh lẽo, toàn thân Trình Duyệt thoáng chốc cứng đờ, thân thể theo tự nhiên mà phản ứng lại, mạnh mẽ bài xích với sự xâm nhập của vật lạ. Sắc mặt Trình Duyệt đều tái nhợt xuống, bắt đầu yếu ớt chống cự lại Diệp Kính Hy.

Anh trước đây đúng là đã từng nằm mơ không ít lần, mơ thấy mình cùng Diệp Kính Hy một chỗ, hôn môi, vuốt ve, cùng với những động tác khiến anh phải mặt đỏ tim đập, thế nhưng... Thật sự làm tới bước cuối cùng này, Trình Duyệt vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Dù sao cũng là con trai, vừa nghĩ tới Diệp Kính Hy phải đi vào cái chỗ khó có thể mở miệng kia... Trình Duyệt đã cảm thấy da đầu đều tê dại hết cả.

Trình Duyệt giãy dụa càng thêm mãnh liệt hơn, thần sắc trong lúc đó thậm chí còn lộ ra chút kinh hoảng.

Diệp Kính Hy dừng động tác lại, lấy tay rút ra, ở bên tai Trình Duyệt ôn nhu nói: "Anh biết, bị đồng tính yêu có chút khó mà chấp nhận được... Thế nhưng... Trình Duyệt, anh yêu em, anh muốn cùng em một chỗ... Anh yêu em... Cho nên mới muốn..."

Diệp Kính Hy nói rất chậm, thanh âm khàn khàn cũng rất dịu dàng mà nghiêm túc.

Trình Duyệt biết, đối phương phải có lực tự chủ mạnh mẽ lắm mới có thể dừng động tác lại mà nói ra những lời này, sự tôn trọng của Diệp Kính Hy dành cho anh khiến Trình Duyệt không khỏi cảm động một trận.

Diệp Kính Hy nói xong, lại nhẹ nhàng hôn lên môi Trình Duyệt, "Nếu như em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em. Xin lỗi, em ngủ sớm đi."

Nói xong định đứng dậy.

Trình Duyệt vội vàng kéo người nọ lại, viền mắt hơi ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải... không thể chấp nhận, nghe nói sẽ rất đau, em có chút khẩn trương thôi." Nói xong liền đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào bộ vị từ lâu đã sưng đến phát đau của Diệp Kính Hy, "Đều đã tới mức này rồi, anh muốn phanh lại, cũng rất khó chứ đâu dễ a."

Thân thể Diệp Kính Hy cứng đờ, bắt lấy tay Trình Duyệt, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm hơn.

"Em đừng hối hận đấy."

Nói xong liền xoay người áp lấy Trình Duyệt, điên cuồng hôn môi.

Nụ hôn như vậy tựa hồ như muốn cuốn đi tất cả, nồng nhiệt cùng điên cuồng gần như là gặm cắn khiến toàn thân Trình Duyệt đều nhũn ra, ngay cả đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng run rẩy. Bởi vì lực chú ý đều dồn hết vào nụ hôn này, Trình Duyệt tuy rằng cảm giác được cái gì lành lạnh ở bên dưới nhưng cũng không rảnh mà bận tâm tới nó nữa.

Diệp Kính Hy tăng lên hai ngón tay, hơi hơi cong lại để mở rộng.

"Trình Duyệt, thả lỏng nào."

Diệp Kính Hy nhẫn nại hôn anh, Trình Duyệt cảm giác được dục vọng của ai đó ở bụng dưới của mình càng ngày càng cứng rắn, cũng biết đối phương đã phải vất vả nhẫn nhịn lắm rồi.

- Dù sao đi nữa, hai người đã yêu nhau như vậy, một ngày nào đó cũng sẽ đi tới bước này mà thôi. Trình Duyệt cắn răng, thả lỏng thân thể, vươn tay nhẹ nhàng vòng qua vai Diệp Kính Hy, ý bảo đối phương cứ tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.