Yêu Thương

Chương 22: Sự thật phũ phàng



Mạnh Hạ thật vất vả mới đỡ hắn tiến vào phòng, cô ngồi ở bên cạnh giường lớn, không che giấu chút nào mà ngắm nhìn hắn. Lúc đó cô còn chưa có thật sự thấu hiểu yêu là gì, nhưng mà cô biết mình thương hắn, chỉ là yêu hắn.

Từ Dịch Phong toàn thân ửng hồng, ống tay áo tinh xảo của hắn đang cầm nắm lung tung, nút áo không chịu được sức mạnh của hắn mà chia năm xẻ bảy, văng tung tóe đến các góc của căn phòng.

Mạnh Hạ nghe thấy tiếng hít thở đang dần dần co thắt của hắn, trong lòng bỗng dưng run lên. Cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó, sợ hãi vội vàng đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài. Không ngờ tới cánh tay bị hắn lôi kéo mạnh mẽ, cả người của cô bị hắn lôi tới trên chiếc giường màu hồng phấn. Đôi mắt của Từ Dịch Phong một màu đỏ thẫm, cả người áp lên trên người của cô.

Mạnh Hạ bất an giãy giụa thân thể, cô cảm thấy hơi sợ hãi: "Dịch Phong…"

Bỗng dưng hắn đưa một tay ra bóp cổ của cô, một khắc đó thậm chí muốn nhẫn tâm bóp chết cô. Hắn tức giận hỏi ra: "Đây là chuyện cô muốn?" Hắn thật sự là đã xem thường nha đầu này.

"Dịch Phong, thực xin lỗi, em không biết." Cô bị hắn siết chặt cổ không thở nổi.

Tay của Từ Dịch Phong từng chút từng chút bóp căng, khuôn mặt của Mạnh Hạ ở bên dưới người của hắn thống khổ nhưng cũng không quá sức giãy giụa.

Mạnh Hạ cảm thấy sức mạnh ở cổ đã biến mất, cô mãnh liệt ho khan không ngừng.

Từ Dịch Phong vung tay một phát nắm lấy mái tóc dài của cô, cô la lên một tiếng đau đớn nhưng đau nhức trên đầu vẫn không biến mất. Bên tai truyền đến lời nói khói mù của hắn: "Nếu đã đưa hàng tới tận cửa, tôi không nhận thì không có đạo lý. Mạnh Hạ, tôi thành toàn cho cô."

"Roẹt!!!!" Một tiếng, bộ váy trắng bằng lụa mỏng trong nháy mắt bị nghiền nát.

Nóng rực, kịch liệt, gặm cắn.

Tay của cô níu lấy phần eo của Từ Dịch Phong, cảm giác được trên tay nóng rực, mang theo mồ hôi ẩm ướt.

Bàn tay của Từ Dịch Phong như một mồi lửa, điên cuồng dao động trên thân thể của cô. Cô nhìn vào hắn, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Ca ca, vì sao anh đối xử với chúng em như vậy.

Về sau trong suy nghĩ của mình, cô chỉ cảm thấy đau đớn, thân thể như bị xé rách. Từng hồi từng hồi đau nhức tập kích đến toàn thân. Rồi lại từng đợt từng đợt sóng nhiệt nóng bỏng, dường như khiến thân thể của cô rơi vào trong băng, trong lửa.

Từ Dịch Phong như một dã thú nổi điên, không quan tâm ngó ngàng gì mà chỉ ở trên người cô phát tiết. Bánh xe thời gian tựa hồ đã ngưng lại, Mạnh Hạ cảm thấy tất cả dài dằng dặc như đã trải qua vài thế kỷ. Cô sớm đã không còn giãy giụa, những thứ đau đớn kia cũng chết lặng.

Hai người mệt mỏi ngủ say.

Về sau cô lờ mờ cảm giác được cửa phòng bị mở ra, ở cửa hình như tụ tập rất nhiều người, trong thoáng chốc không khí như đã ngưng đọng.

Cô đã không có sức lực để nhìn xem, bên tai là tiếng kêu sợ hãi của mẹ, sau đó, cuối cùng cô đã hoàn toàn hôn mê.

.........................................

Một ngày sau đó, cô rốt cục cũng tỉnh lại.

Trong phòng bệnh, cô nghe được tiếng mẹ đang cố gắng kiềm chế gào thét: "Các người làm sao lại như vậy? Nó là con gái của ông, ông điên rồi! Mạnh Lý, ông muốn phá hủy con gái của tôi sao?"

Mẹ đang khóc lóc kể lể, tuyệt vọng.

Cô muốn gọi nhưng phát hiện cổ họng nóng rực và khó chịu, khí lực toàn thân hầu như cũng bị rút cạn sạch.

Cô nghe được một câu: "Từ Dịch Phong sẽ cùng Tiểu Hạ kết hôn."

Cho đến khi cô tỉnh lại, trong phòng bệnh đã tối đen, ký ức của đêm đó lại hiện lên trong đầu của cô. Đêm tối làm cho cô sợ hãi run rẩy. Cô từ từ động đậy thân thể, đột nhiên phát hiện ở phía trước có một thân ảnh, cô nheo mắt lại, khẩn trương hỏi: "Ai?"

Chờ đợi trong chốc lát, rèm cửa sổ bỗng chốc bị kéo ra mạnh mẽ, ngọn đèn sáng chói ở bên ngoài nghiêng chiếu vào. Cô nhất thời khó chịu, đưa tay ngăn cản một chút.

"Mạnh Hạ…"

Thân thể của cô đột nhiên run lên, đưa mắt nhìn thấy hắn, sắc mặt của Từ Dịch Phong thật sự không dễ nhìn.

"Cô muốn thật sự gả cho tôi?" Hắn nói ra từng chữ từng chữ, hỏi trực tiếp.

Mạnh Hạ lặng yên cúi đầu xuống, ở trong lòng lên tiếng, đúng vậy, cô rất muốn. Nhưng mà trải qua đêm hôm qua, cô đã không dám nghĩ tới.

Cô nhè nhẹ nắm chặt lòng bàn tay lại, dường như chỉ có như vậy, chính mình mới có dũng khí đối mặt với hắn.

"Như cô mong muốn, tôi đáp ứng cùng cô đính hôn." Từ Dịch Phong dựa vào bên cửa sổ, Mạnh Hạ không thể tin được ngẩng đầu lên, nhìn vào gò má lạnh lùng của hắn.

"Cô an bài xuất diễn này, tôi thỏa mãn nguyện vọng của cô, coi như là lễ vật tặng sinh nhật cho cô. Nhưng mà…" Khóe miệng của hắn lãnh đạm giương lên: "Lễ vật này là có thời hạn. Mạnh Hạ, chưa từng có người nào có thể miễn cưỡng tôi. Tôi thống hận nhất chính là lấy ý nguyện của người khác áp đặt lên tôi." Hắn từng bước từng bước đi đến bên cạnh cô, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô, dưới ánh đèn lờ mờ, cô nhìn thấy trong mắt hắn là một vẻ hủy diệt kinh người. [Aaaa….. ta hận Từ Dịch Phong~ >_<]

Mạnh Hạ thân thể cứng ngắc: "Dịch Phong…"

"Không nên gọi tên tôi, tôi cảm thấy tâm can đã dốc ngược lên hết."

................................

Người của Từ gia cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, đối với việc đính hôn không có dị nghị. Với việc Từ Dịch Phong bình tĩnh đồng ý đính hôn, mọi người tuy có khó hiểu nhưng cũng bất chấp truy cứu.

Chỉ là chẳng ai ngờ rằng không bao lâu sau, Mạnh Lý đã xảy ra chuyện.

************************

Sau lưng của Mạnh Hạ đụng vào vách tường làm đau một hồi, cô hít hít mũi, ở cổ tay đã bị hắn bóp mạnh tạo ra những ngấn hồng hồng. Cô mấp máy đôi môi khô nứt, nhưng lại nhanh chóng đóng lại.

Từ Dịch Phong bị cô kích động liền nổi giận đùng đùng, hắn cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp lơ lửng trước cô, mang theo một hương rượu nhàn nhạt mê người: "Thế nào, bây giờ nói với tôi một câu cũng không được sao?" Hắn lập tức tàn nhẫn tiếp tục nói ra: "Chúng ta mới là những người thân mật nhất, không phải sao?"

Mạnh Hạ sắc mặt trắng bệch một hồi, cho dù trái tim thủy tinh đã sớm được tôi luyện như tường đồng vách sắt những cô cũng chỉ biết khó chịu. Trầm mặc trong giây lát, cô phẫn nộ cười một tiếng, khẽ giương môi: "Đúng là đã từng, nhưng vậy thì thế nào. Hiện nay xã hội này tình một đêm nhiều lắm, Từ thiếu cũng là cao thủ dày dạn kinh nghiệm, cần phải thấu hiểu rất rõ mới đúng."

Từ Dịch Phong không nói gì, ánh mắt sắc âm trầm đánh giá cô: "Cũng đúng, người phụ nữ có tâm địa nặng nề như cô, lại để ý những thứ này. Tôi nhớ rõ năm đó cô nói là mình đã mang thai con của tôi. Nhưng mà xem ra, cô là muốn có con đến điên rồi, làm một người cô như cô cũng quá là thất bại. Mạnh Tiêu nếu là nhìn thấy con gái của mình phải sống trong một hoàn cảnh thế này không biết là sẽ nghĩ như thế nào."

Tầm mắt của Mạnh Hạ rơi vào trên gương mặt của hắn, đôi môi mấp máy, sau một lát thất thần, cô vừa muốn nói chuyện thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên ở trước mặt cô: "Từ Dịch Phong, anh thì biết cái gì? Tôi thật sự hoài nghi con mắt của anh có phải là mù rồi hay không?"

Tiêu Ất không biết đã đứng ở đó bao lâu, cô ấy tiến lên đưa một tay dắt lấy Mạnh Hạ, lúc chạm vào đã lạnh như băng.

"Ất Ất, chúng ta trở về đi." Mạnh Hạ nói ra.

Bước chân của Tiêu Ất cũng không động, cô liếc nhìn Từ Dịch Phong một cái, trên mặt lộ ra một ý cười tràn ngập căm phẫn: "Cũng bởi vì Tiểu Hạ yêu anh nên anh cứ như vậy mà tùy tiện làm tổn thương cô ấy sao?" Cô nói ra từng chữ, từng chữ, hỏi rõ: "Anh cho rằng anh là người vô tội bị hại nhiều nhất? Nói trắng ra là, anh cưỡng gian Tiểu Hạ, nhưng cô ấy đã từng nói qua một câu là muốn anh chịu trách nhiệm chưa? Không có, cô ấy chưa từng có. Anh có tổn thất gì? À, đúng rồi, cái tự tôn cao quý kia của anh bị người khác xâm phạm. Nhưng còn Tiểu Hạ thì sao? Anh đã nghĩ đến cô ấy chưa?"

"Ất Ất… cậu uống nhiều quá…" Mạnh Hạ dùng sức dắt cánh tay của cô đi.

Tiêu Ất phẫn nộ đến giới hạn cuối cùng, cô mặc kệ nên dùng lực giật ra, hai chân của Mạnh hạ lảo đảo một cái hình như sắp ngã về phía sau. Tiêu Ất khẩn trương đưa tay tới nhưng mà Từ Dịch Phong lại trước một bước giữ lại được Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ sau khi đứng vững liền phản xạ vội vàng tránh thoát: "Ất Ất, trở về đi." Cô đã thật sự mệt mỏi.

Lòng bàn tay của Từ Dịch Phong không còn, đèn đường cũ kỹ, ánh sáng lúc tắt lúc sáng, rọi vào đường nét rõ ràng trên gương mặt của hắn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tính tình của Tiêu Ất bị bức tới cực điểm. Hôm nay không nên gặp gỡ, ánh mắt của cô như mũi tên bắn về phía Từ Dịch Phong: "Năm đó, bỏ thuốc anh chính là Mạnh Lý và Mạnh Tiêu."

Không khí đột nhiên rơi vào tĩnh mịch.

Hắn kinh ngạc đứng ở đấy, đôi mắt sâu như mực, như nước thủy triều tuôn ra biển rộng, mãnh liệt gào thét, khiếp sợ nhìn về phía Mạnh Hạ, sắc mặt âm tình bất định, khóe miệng đã mấp máy nhưng lại nghẹn lại không thể nói lên lời. Bá đạo của hắn, cố chấp của hắn làm cho hắn cảm thấy tất cả đều là Mạnh Hạ sai, tất cả đều là cô gieo gió thì gặt bão.

Nhưng mà cuối cùng một khi bị vạch trần, thì ra là không có liên quan một chút nào đến cô.

Mạnh Hạ không muốn lại tiếp tục ở đây dây dưa với hai người nữa, cô xoay người đi được vài bước, âm thanh bình tĩnh nói ra: "Đây đều là những chuyện đã qua, chúng ta không cần nói đến nữa." Tiếng của cô rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai Từ Dịch Phong lại trầm trầm nặng nề.

Lời của cô thật ra là nói cho Từ Dịch Phong nghe, đều đã là quá khứ của năm năm trước, chân tướng là gì đã sớm không còn ý nghĩ nữa, cô cũng đã không cần thiết từ rất lâu rồi.

Tiêu Ất nhìn theo thân ảnh cô đơn của Mạnh Hạ, đau lòng nhưng lại không hối hận, trên lưng của cô ấy đã mang vác quá nhiều, những thứ đó vốn không liên quan gì đến cô ấy. Tiêu Ất đột nhiên nở một nụ cười, những suy nghĩ nghẹn lại ở trong lòng cuối cùng cũng nói được, chân mày của cô từ từ giãn ra.

Từ Dịch Phong, cậu ấy chưa từng mắc nợ anh.

Hắn liên tục đứng ở đấy, thật lâu cũng không nói gì.

**************************

Từ Dịch Phong về đến nhà, lúc bảo mẫu mở cửa đã sợ hết hồn, sắc mặt của hắn cực kỳ kém. Từ mẫu nghe thấy động tĩnh cũng xuống lầu nhìn thấy hắn: "Sao đột nhiên lại về?"

Từ Dịch Phong cái gì cũng không nói, đi thẳng về phòng. Từ mẫu tức giận, hận không thể vung một cái tát. Chỉ dặn dò bảo mẫu múc thêm một chén súp nữa, bà bưng vào phòng. Lúc đi vào, đã bị mùi thuốc lá trong phòng làm sặc, bà đặt chén canh xuống.

"Con như vậy là sao? Ai bảo con xuất viện?" Từ mẫu thật sự có chút tức giận.

"Mẹ." Từ Dịch Phong đột nhiên lớn tiếng, bóp tắt tàn thuốc ở trong tay.

"Làm sao vậy?"

"Con mệt mỏi. Mẹ sớm nghỉ ngơi một chút." Từ mẫu thật sự bị tức chết: "Uống chén canh này cho khỏe đi."

***************************

Từ Dịch Phong mơ mơ màng màng ngủ một đêm, ngày hôm sau thức dậy, đầu óc hỗn loạn. Đại khái là tối hôm qua gặp lạnh, hôm nay đã bị cảm. Hắn qua loa chào hỏi Từ mẫu, liền vội vã đi ra cửa.

Tôn thư ký lúc tiến vào, liền chứng kiến hắn vẫn duy trì động tác như cũ: "Từ Tổng, đây là thư mời của đại học C."

Từ Dịch Phong không nói gì, Tôn thư ký đem thư mời để lên bàn, vừa mới xoay người đi liền nghe thấy giọng nói của hắn khàn khàn: "Cô ấy có tới không?"

Cô ấy?

Tôn thư ký sững sờ một lát, rốt cuộc vì đi theo bên cạnh Từ Dịch Phong đã lâu, cũng có nhiều ăn ý: "Tôi vừa mới đi một chuyện, Mạnh tiểu thư đã tới, nhưng mà…" Cô ấy đánh giá vẻ mặt của Từ Dịch Phong: "Cô ấy hình như bị cảm." Đây được xem là chung khổ phải không? Hai người này hết lần này tới lần khác trùng hợp như vậy, đều cùng nhau bị cảm.

Đợi một lúc lâu, Từ Dịch Phong mới nhàn nhạt ừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.