Mạnh Hạ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tai trái của cô mặc dù không nghe được, nhưng mà tai phải lại nghe thấy thật sự rõ ràng, Từ Dịch Phong nói cái gì... nói là cô tàn nhẫn.
"Từ Dịch Phong, trong những người tôi quen biết, không có ai tàn nhẫn hơn so với anh." Bàn tay của Mạnh Hạ lúc này bất lực chống đỡ trước lồng ngực của hắn, từng chút từng chút một đẩy hắn ra, tạo được một khoảng cách, cô không tránh né mà nhìn vào trong mắt hắn: "Tôi không có sức lực nào để giằng co với anh nữa. Giản Ninh nói cho tôi biết, anh và mẹ của anh có đánh cuộc với nhau." Ánh mắt của cô mang theo ý cười thẳng thắn.
Vẻ mặt của Từ Dịch Phong hơi mất đi tự nhiên: "Mẹ anh, bà ấy không quản được chuyện của anh." Hắn vẫn kiên nhẫn giải thích.
"Mặc kệ anh và mẹ anh có ước định cái gì, cũng không liên quan gì đến tôi." Mạnh Hạ từng chữ, từng chữ nói ra, thái độ kiên quyết.
Từ Dịch Phong trong nháy mắt liền giận đến tái mặt, trầm mặc một hồi lâu, hắn khàn giọng nói ra: "Tiểu Hạ, làm sao có thể không liên quan gì đến em được?" Hắn động đậy khóe miệng chua xót, trong lòng nghĩ thầm: Dịch Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay sao…
"Anh muốn cùng em ở một chỗ." Hắn cứ nói như vậy.
Một câu nói tốt đẹp như vậy, Mạnh Hạ nghe được Từ Dịch Phong nói ra nhưng lại có một cảm giác khác lạ.
Lòng của cô dồn dập xao động, không có cảm giác giả dối nhưng mà đó là một cảm giác rất kỳ quái, từng chút một là mừng rỡ nhưng nhiều hơn nữa là bực bội, muốn cùng cô ở một chỗ, là hoang đường đến mức nào cơ chứ. Đích thân hắn đánh nát giấc mộng, trái tim còn bị hắn hết lần này đến lần khác làm tê liệt đi. Mạnh Hạ kinh ngạc nhìn vào hắn, trả lời một cách khô khốc: "Nhưng tôi không muốn cùng anh ở một chỗ."
Cô từ từ đứng lên, ngắm nhìn bầu trời đêm ở ngoài kia, từng cơn gió lướt qua tán lá, không có chút nào gọi là lưu tình: "Dịch Phong, chỉ cần năm đó anh đối với tôi có một chút nương tay, chúng ta cũng sẽ không đi đến nước này. Hôm nay, anh lại cùng tôi nói ra một lời như vậy, tôi không nghĩ ra được bất kỳ một lý do gì. Giản Ninh nói vì anh yêu thích tôi……" Cô cúi đầu xuống, vẫn là lắc đầu không tin: "Làm sao anh có thể như vậy đây?"
"Có thể!" Từ Dịch Phong khí phách nói ra, hắn làm cho cô ngẩng đầu lên, nhìn vào trong mắt cô. Mạnh Hạ lại dời tầm mắt đi, sắc mặt của Từ Dịch Phong trầm lặng xuống, đáy mắt thoáng hiện lên đau đớn: "Tiểu Hạ, hãy quên những chuyện trong quá khứ đi."
Quên đi? Nhưng làm sao có thể quên được?
"Mẹ….. đau quá….. bụng đau đau……" Nhạc Nhạc lại không ngừng khóc thút thít. Mạnh Hạ mạnh mẽ đẩy Từ Dịch Phong ra, đi đến đầu giường ôm lấy Nhạc Nhạc, xoa xoa bụng của cô bé.
Nhạc Nhạc từ từ mở mắt ra, lên tiếng mè nheo: "Mẹ, con muốn ăn bánh hoa quế."
Tâm tình trầm thấp vừa rồi của Mạnh Hạ nhất thời bị lời nói của tiểu nha đầu này đánh tan một nửa. Đã thế này rồi mà còn muốn ăn: "Hai ngày nay chính là không chịu nghe lời, ăn bánh hoa quế nhiều quá nên bụng mới bị đau."
Từ Dịch Phong lặng lẽ đứng ở một bên, nhìn thấy Mạnh Hạ cử chỉ đâu ra đấy, trong nhất thời cảm thấy có chút vô ích. Cô ở trong ký ức của hắn vẫn dừng lại với hình ảnh của một thiếu nữ hiện đại, vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt, cô đã làm mẹ, mặc dù đứa bé… Từ Dịch Phong thở ra một hơi, nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Nhạc Nhạc, lòng hắn lại dần dần mềm xuống: "Nhạc Nhạc muốn ăn, thúc thúc sẽ mua cho con, được không?"
Đúng lúc này y tá đi vào kiểm tra phòng, nhìn thấy Nhạc Nhạc như vậy mới nói: "Tinh thần rất tốt, vậy là khôi phục rất nhanh."
Nhạc Nhạc mới đưa tầm mắt dời quan, ánh mắt lấp lánh: "Thúc thúc, con muốn ăn bánh hoa quế."
"Thúc thúc lập tức đi mua cho con ngay." Từ Dịch Phong không ngừng đáp ứng, hắn nghĩ rằng nếu đứa bé của mình và Mạnh Hạ đã không có đây, chi bằng đem hết tất cả yêu thương đều cho Nhạc Nhạc.
"Anh tham gia bừa vào làm gì, Nhạc Nhạc bây giờ căn bản không thể ăn được."
Cô y tá xinh đẹp nhìn thấy cả nhà đang bất đồng, khóe miệng nhẹ nhàng uốn lên một đường cong: "Người bạn nhỏ, bây giờ không thể ăn bánh hoa quế được, bụng sẽ bị đau lại mất."
Nhạc Nhạc lại bắt đầu nhíu mày.
Từ Dịch Phong cười khẽ: "Chờ con khỏe lại, thúc thúc sẽ mua cho con."
Cô y tá trẻ kinh ngạc ngắm nhìn Từ Dịch Phong, thúc thúc sao… cô ấy lặng lẽ đánh giá Mạnh Hạ, trong lòng không khỏi cảm thán mà chậc lưỡi.
Mạnh Hạ mỉm cười, giao thiệp với cô ấy: "Đã làm phiền cô."
"Không có gì…. À. thuốc này sáu tiếng thì uống một viên." Y tá nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô ấy đi rồi, Mạnh Hạ rót một ly nước, lạnh nhạt uống nửa ly: "Từ Dịch Phong, anh có thể đi rồi."
"Anh chỉ muốn ở cùng Nhạc Nhạc thêm một lát." Từ Dịch Phong bất mãn nói ra, liếc cô một cái: "Anh khát nước, rót cho anh ly nước."
Mạnh Hạ đúng lúc này lại không nghe thấy.
Cánh tay dài của Từ Dịch Phong liền vươn ra, chộp lấy ly nước của cô uống cạn sạch nửa ly còn lại.
Nhạc Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Hạ lạnh lùng: "Mẹ… thúc thúc uống bằng cái ly của mẹ."
"Nhớ rõ!" Nhạc Nhạc nhìn Từ Dịch Phong một cái, nghiêm trang nói ra: "Không thể tùy tiện uống bằng ly của người khác, đó là một việc làm mất vệ sinh."
Nói xong bé con còn nháy mắt với Mạnh Hạ mất cái, sau đó lại nghiêm túc hướng về Từ Dịch Phong, còn mang theo vài phần khinh bỉ: "Thúc thúc, làm sao thúc có thể tùy tiện uống ly của mẹ con, nếu mà thúc bị cảm, vi khuẩn truyền qua cho mẹ, vậy mẹ con bị cảm thì làm sao bây giờ?"
Tiểu nha đầu ra vẻ một cô giáo, ngồi ngay ngắn ở trên giường, lên tiếng quở trách: "Thúc thúc!" Cô bé nặng nề gọi một tiếng: "Thúc quá là không có vệ sinh đi."
Từ Dịch Phong buồn bực cực kỳ, hắn khẽ liếc mắt qua, vô tình chớp được khóe miệng của Mạnh Hạ mỉm cười yếu ớt, nhàn nhạt, những cũng là vô cùng ấm lòng. [=)) Bị con nít dạy đời]
Trong một thoáng nhìn thấy đó, hắn cong cong lên khóe miệng: "Nhạc Nhạc nói đúng lắm, nhưng mà đây là….." Hắn ngập ngừng một chút: "Chúng ta là người một nhà, người một nhà bày tỏ thân mật với nhau, cho nên uống chung một cái ly cũng có thể được."
Nhạc Nhạc xoay mặt qua, nhìn vào Mạnh Hạ, cảm thấy hơi khó hiểu: "Mẹ, là như vậy phải không?"
Người một nhà!
Mạnh Hạ ngoan cố trừng mắt với hắn: "Từ Dịch Phong, anh đủ rồi đó. Nhạc Nhạc cần nghỉ ngời, mời anh đi cho."
Từ Dịch Phong nhìn thấy dấu vết thâm quầng ở dưới mi mắt cô, lặng lẽ âm thầm đứng dậy: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
"Mẹ, thúc thúc và chúng ta là người một nhà sao?" Nhạc Nhạc kéo kéo góc áo của cô, nhẹ giọng hỏi. Bước chân của Từ Dịch Phong đã hơi chậm lại.
"Gia gia, mẹ, Nhạc Nhạc và dì Ất Ất là người một nhà, Nhạc Nhạc nhớ kỹ chưa?" Mạnh Hạ chậm rãi trả lại.
"Dạ, nhớ." Nhạc Nhạc đã hiểu ra.
Hai tay của Từ Dịch Phong căng thẳng, trong nháy mắt đã nổi lên cả gân cạnh, cũng là một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ từ lan tràn.
Từ Dịch Phong ra khỏi phòng bệnh, lúc xoay người liền nhìn thấy Giản Ninh đang đứng ở phía trước. Từ Dịch Phong nheo mắt lại, đứa em trai nhỏ của hắn trong nháy mắt đã trưởng thành. Trước đây còn như là Thiên Lôi mà hắn sai đâu đánh đó, vậy mà hiện tại không biết điều còn muốn đối nghịch với hắn. [=)) Thiên Lôi, ý là trước đây Giản Ninh vô cùng nghe lời anh Phong.]
"Ca, đi làm một ly đi." Giản Ninh có chút phiền lòng mới đề nghị.
Từ Dịch Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Không được, muộn như vậy rồi, ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi một chút đi."
****************************
Từ Dịch Phong về đến nhà, mở cửa ra thấy vẫn còn bật đèn sáng, mẹ của hắn đang ngồi ở trong phòng khách, nghe thấy ở cửa có tiếng động liền nhàn nhạt nhìn sang: "Đã trở về rồi?"
Từ Dịch Phong từng bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đàm Dĩnh, một tay khoác ôm lấy bà, cảm thấy lạnh như băng: "Mẹ…….." Hắn cầm lấy tấm chăn mỏng ở một bên choàng thêm cho Đàm Dĩnh.
Bà ấy liếc hắn một cái, nhíu mi lại: "Mẹ còn cho là con không trở về đây!"
"Không phải là vì lo lắng cho mẹ đấy sao?" Từ Dịch Phong khẽ cười.
Đàm Dĩnh thở ra một hơi, đứa con chính mình sinh ra mà bà còn không biết nó đang suy nghĩ cái gì, bà bình tĩnh hỏi: "Đứa bé đó sao rồi?"
"Không có chuyện gì lớn, tiêu hóa không tốt." Từ Dịch Phong trả lời rành mạch.
"Haizz, Dich Phong……" Đàm Dĩnh nhìn vào hắn, thấy trong ánh mắt hắn phản chiếu bóng mình mà lại mang theo mơ hồ vui vẻ, bà liền buồn bực cực kỳ, hắng giọng nói ra: "Con cũng đừng vội đắc ý, mẹ mặc kệ chuyện của con thì con cho rằng Tiểu Hạ, nha đầu đó bây giờ có thể tiếp nhận con sao? Nha đầu đó ngoài mặt hiền lành ngoan ngoãn, kỳ thật ben trong cũng bướng bỉnh như con." [Dịch Phong vui vì thắng cược =))]
"Ba con, tự đi mà nói."
Vui mừng của Từ Dịch Phong lộ rõ trên nét mặt: "Mẹ, với cha thì dễ xử lý."
"Dễ xử lý? Con đều đã ba mươi, ba con và ta mấy năm nay trông mong cái gì con lại không biết sao?" Đàm Dĩnh để ý nhất là hai chuyện, một là thân thể Mạnh Hạ không thể sinh con, hai là bối cảnh của Mạnh Lý.
Từ Dịch Phong nhíu mày: "Mẹ, về sau mẹ đừng có nói lại chuyện này nữa, thân thể của cô ấy con là rõ ràng nhất."
"Bây giờ không được, nhưng không phải thời nay thụ tinh nhân tạo trong ống nghiệm rất thịnh hành đó sao, mẹ muốn mấy đứa, con liền chuẩn bị cho mẹ mấy đứa cháu."
Đàm Dĩnh nghe thấy lời này, lập tức máu trong người muốn chảy ngược, cũng bất chấp vẻ ưu nhã, khom lưng xuống nhặt dép lên, liền hướng lên người Từ Dịch Phong trút giận.
Hung hăng quất gần mười cái, cũng chưa thể nguôi: "Ta sinh ra con làm gì đây!"
Trên cánh tay của Từ Dịch Phong lưu lại mấy vết đỏ, Đàm Dĩnh nhìn lướt qua: "Dịch Phong, cẩn thận với roi của ba con."
Kỳ thật thì việc này Từ Dịch Phong cũng suy nghĩ nhiều, thật sự là chỉ có một bên tình nguyện, Mạnh Hạ căn bản sẽ không có đồng cảm với hắn.
***************************
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Từ Dịch Phong đã mua một túi lớn đồ ăn vặt, bánh bao hấp, tào phớ, thịt đinh xíu mại, đều là những món trước kia Mạnh Hạ thích ăn.
Người ta chính là kỳ lại, khi Mạnh Hạ cố gắng bám theo phía sau lưng, dù hắn hờ hững nhưng ngược lại vẫn nhớ được những gì cô thích, cũng là khổ tâm của hắn, đã nhiều năm như vậy rồi.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, trong phòng chỉ có một hộ công quét dọn vệ sinh, suy nghĩ đầu tiên của Từ Dịch Phong chính là nha đầu này lại lén lút bỏ đi mất. Sắc mặt của hắn ngay lập tức tối sầm, hộp sữa đậu nành trong tay bị hắn bóp thô bạo một tiếng.
Hộ công sợ hết hồn, vội vàng nhắc nhở: "Đổ đầy ra đất rồi."
Từ Dịch Phong nhìn chằm chằm vào chiếc giường thật chỉnh tề chăn gối, ánh mắt thâm trầm: "Người đâu?"
Hộ công lấy khăn ra lau: "Tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút, cô ấy đưa con đi ra ngoài tản bộ rồi."
Từ Dịch Phong xoay người mang theo bữa sáng, vội vã xuống lầu đi về phía hồ nước. Cách hơn một trăm mét ở phía trước, Mạnh Lý ngồi ở trên xe lăn, ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, Mạnh Hạ đẩy bọn họ đi. Cô khom lưng xuống, chỉnh lại cổ áo cho Mạnh Lý, vẻ mặt ôn nhu như nước, không biết đang nói cái gì mà khóe môi của Mạnh Lý cong lên mỉm cười.
Từ Dịch Phong vừa định đi tới, liền chứng kiến một thân ảnh quen thuộc. Giản Ninh hai tay mang theo thật nhiều thức ăn, đón ánh bình minh mà bước tới, gương mặt vui vẻ tuấn lãng, đơn giản và trực tiếp.
Từ Dịch Phong cong cong khóe miệng, mỉm cười đấy, nhưng lại vừa đắng vừa chát. Hắn lặng lẽ nhìn vào cảnh tượng này, thần thái ở trong mắt trở nên đen tối khó dò.
"Mạnh thúc, xin chào! Tiểu Hạ, thịt bò nồi dán mới ra lò, còn có Tây Mễ Lộ……" Giản Ninh đưa cho Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ nhìn thấy thái độ nhiệt tình của hắn, trong lòng rối rren……. Cô vừa rồi đã ăn sáng ở trong căn tin rồi.
Mạnh Lý lại rất vui vẻ: "Giản Ninh à, chút nữa cùng tôi chơi vài ván chứ?"
"Vâng, xin Mạnh thúc nương tay." Mục tiêu của Giản Ninh rất rõ ràng, cậu ấy nhìn Mạnh Hạ một cái, nhẹ nhàng mỉm cười, lại cúi người bế Nhạc Nhạc lên.