Mạnh Hạ lắc đầu: "Anh rốt cuộc có hiểu hay không?!"
Từ Dịch Phong mặt lạnh xuống, từ đầu đến cuối, ánh mắt khi cô nhìn hắn đều là lạnh lùng. Hắn khô khốc thốt ra: "Hiểu!"
Mạnh Hạ đưa mắt liếc hắn một cái, không có nói gì nữa mà hướng về phía cửa đi ra.
Từ Dịch Phong đi theo ở sau lưng cô, cũng ra khỏi cửa tiệm gà rán Kentucky. Mạnh Hạ dừng bước lại: "Từ Dịch Phong, anh không cần phải đi theo tôi."
"Lúc này một mình em ở bên ngoài không được an toàn!" Sắc mặt hắn chìm xuống, hơi tức giận một chút.
"Không an toàn? Còn cái gì mà không an toàn!" Mạnh Hạ bật cười: "Tôi không phải là đã sớm trải qua rồi sao? Anh ở biệt thự bên bờ biển đã cường gian tôi, khi đó sao anh không suy nghĩ cho tôi như vậy?"
Sắc mặt của Từ Dịch Phong cứng đờ, lời này của cô làm cho hắn khó chịu đến hít thở không thông.
"Từ Dịch Phong, anh bây giờ vì biết rõ năm đó Nhan Ngải Ưu bỏ thuốc mình nên cảm thấy mình đã đối xử với tôi càng thêm thua thiệt phải không?" Cô cười nhạo một tiếng, gió đêm thổi tung mái tóc của cô, có thể nhìn thấy tinh thần của cô đã sa sút và suy sụp đi nhiều: "Không cần biết là anh yêu tôi, hay muốn đền bù tổn thất, nhưng dù có được tất cả một lần nữa, tôi cũng không cần. Tôi hận anh, hận không thể nhìn thấy anh lập tức chết ngay ở trước mặt tôi."
Mạnh Hạ nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa.
Từ Dịch Phong khó xử nắm tay cứng ngắc, đôi mắt yên lặng ngắm nhìn cô, yên lặng giống như cục diện đáng buồn này. Ánh sáng trong mắt từng chút từng chút một biến mất: "Em thật sự hy vọng như vậy sao?"
"Phải!" Cô kiên định thốt ra một chữ này, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, tất cả thống khổ mà Nhan Ngải Ưu gây ra cho mình, cô đều trút giận hết lên người hắn.
Nói xong, cô xoay người vẫy xe taxi đến.
Cả trái tim của Từ Dịch Phong đều lạnh lẽo đến tận xương, trong lòng như bị thứ gì đó không ngừng tra tấn, đau đớn muốn vỡ tan.
Hắn lặng lẽ nhìn theo chiếc xe taxi đó, ghi nhớ biển số xe, một hồi lâu sau mới chầm chậm xoay người, hướng về chiếc BWM ở cách đó không xa lặng tiếng đi tới.
Mở cửa xe ra, một mùi thuốc lá nhàn nhạt ập tới.
Điếu thuốc trong tay Mạnh Tiêu lập lòe ánh sáng, anh không nói tiếng nào mà chỉ thất thần nhìn về phía trước. Từ Dịch Phong nhìn thấy bao thuốc lá ở phía trước, vừa muốn đưa tay cầm lấy đã bị Mạnh Tiêu ngăn lại. Từ bên trong ném cho hắn một gói thuốc lá màu xanh nhạt khác.
Từ Dịch Phong hơi sững sờ, sau đó tự mình châm lửa: "Tiểu Hạ sau khi trở về, tính tình đã xấu hơn nhiều."
Ánh mắt của Mạnh Tiêu hơi dao động một chút, nhả ra một vòng khói: "Ngươi cho rằng cô ấy còn có thể giống như trước đây ư? Từ Dịch Phong, nếu không phải là nhớ tới tình nghĩa năm xưa, ta đã sớm tiêu diệt ngươi!"
Từ Dịch Phong dựa người vào ghế, hắn đã sớm thấy được sát khí trong mắt của Mạnh Tiêu, chỉ thì thầm nói ra: "Năm đó là lỗi của ta."
"Những chuyện kia chỉ xem là có lỗi thôi sao?" Mạnh Tiêu bóp tắt điếu thuốc: "Kể từ sau khi cô ấy thích ngươi, ta đều không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ấy, tình cảm của cô ấy ngươi vốn không coi trọng nên mới có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy như vậy."
Mạnh Tiêu cay đắng nói ra: "Nhan Ngải Ưu bỏ thuốc ngươi, cũng có trách nhiệm của ta. Ta cho là ngươi sẽ cùng với cô ấy… sau khi ngươi đồng ý đính hôn với Tiểu Hạ, ta mới đi Vân Nam. Đã cho là ngươi sẽ thật lòng đợi cô ấy, nhưng mà ngươi đã làm cái gì? Dịch Phong, ngươi chỉ vì cái tự tôn kiêu ngạo chó má của mình mà liền đối xử với cô ấy như vậy sao?" Tay của Mạnh Tiêu khẽ run lên, đã nhiều năm như vậy mà mỗi khi anh chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Mạnh Hạ quỳ xuống trước mặt Từ Dịch Phong kia, là cả người đều giống như bị người ta xé rách, miệng vết thương âm ỉ đau qua từng ngày.
Mạnh Tiêu đã rất nhiều năm không có nói nhiều như vậy, anh than nhẹ một tiếng: "Ngươi cho rằng cô ấy sẽ bỏ thuốc ngươi? Dịch Phong, ngươi cho tới bây giờ cũng chỉ biết coi thường cô ấy."
Từ Dịch Phong nhắm mắt lại, mệt mỏi ngước đầu lên: "Mạnh Tiêu, khi ta hiểu ra thì đã quá muộn. Kể từ sau khi cô ấy trở về, ta ngủ cũng đều nằm mơ thấy bộ dạng trước kia của cô ấy."
Mạnh Tiêu bật cười: "Cô ấy là người như thế nào, ngươi còn chưa rõ ràng sao? Vì ngươi, cô ấy nổi giận với ta. Cô ấy tình nguyện để chính mình thiệt thòi cũng không muốn làm cho ngươi phải khó chịu. Cho dù khi đó ngươi có đính hôn với bất kỳ cô gái nào khác, nha đầu đó cũng sẽ không đi tìm ngươi để tranh cãi, bởi vì cô ấy không muốn ngươi khó xử."
Từ Dịch Phong trong ngực lại buồn bực một hồi.
Mạnh Tiêu dừng lại một chút: "Ta và cô ấy đều là cùng một loại người!"
Từ Dịch Phong thở hắt ra một hơi, từng nỗi hối hận vô biên dâng đầy trong lòng. Đàm Dĩnh khi đó vì sao yêu thích Mạnh Hạ, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.
"Mạnh Tiêu, xin lỗi." Hắn nợ cô, sẽ dùng cả đời để hoàn trả.
Mạnh Tiêu nhàn nhạt khoát khoát tay: "Ngươi không cần phải nói với ta những lời này. Cô ấy cũng không nghe thấy được."
Khi chân tướng bị vạch trần ở trước mặt thì bất kỳ ngôn từ nào cũng đều trở nên vô nghĩa.
Từ Dịch Phong bước xuống xe, động tác hơi ngừng lại: "Ngươi vẫn nên bỏ thuốc lá đi."
***************************
Mạnh Hạ về đến nhà, cả tòa nhà đều tối tăm. Lúc này cô lại nhớ về căn phòng lúc trước ở cùng Ất Ất, nhỏ bé nhưng bình yên. Cô ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, tấm rèm cửa màu trắng theo gió tung bay. Cô lẳng lặng ngồi co chân ở đó, đầu vùi xuống thật sâu.
Lúc Mạnh Tiêu trở về cũng không có mở đèn lên, chỉ nhẹ nhàng đi đến một bên. Mạnh Hạ có một thói quen là khi khó chịu sẽ luôn thích một mình ngây ngốc trong bóng đêm.
"Thân thể của em không tốt, nhanh đi lên nghỉ ngơi đi." Mạnh Tiêu lúc đó cảm thấy mở miệng thật khó khăn.
Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn về phía anh: "Ca, em dự định sẽ dọn về chỗ cũ thôi."
Bàn tay của Mạnh Tiêu căng thẳng, trong bóng tối không thấy rõ được nét mặt của anh. Mạnh Hạ chỉ nghe thấy hô hấp của anh đang dần dần trở nên dồn dập: "Bởi vì lời nói của Nhan Ngải Ưu!" Câu nói của Mạnh Tiêu không phải mang theo nghi vấn mà là trực tiếp tường thuật.
Mạnh Hạ quay đầu đi, tránh né tầm mắt nóng rực của anh: "Ca…." Cô nhẹ nhàng động đậy khóe miệng, lời nói tối nghĩa: "Em không biết, em bây giờ rất loạn….." Cô lắc đầu, quay mặt đi nơi khác, người anh trai mà cô yêu thương nhiều năm như vậy, thế mà đối với cô lại tồn tại một phần tình cảm khác, Mạnh Hạ thật sự rối loạn vô cùng.
Mạnh Tiêu đứng dậy tiến đến, bàn tay vừa chạm vào Mạnh Hạ, cô lại cả kinh gạt đi, dường như đã xem anh là mãnh thú nguy hiểm đang đe dọa đến mình.
Khóe mắt Mạnh Tiêu thoáng hiện lên nỗi cô đơn, trong tim vào lúc này mơ hồ đau nhói, hai tay trong bóng đêm nắm chặt lại, cố gắng trấn định, anh từ từ đưa tay giữ lấy hai cánh tay của cô, môi mỏng nhẹ động, từng chữ hữu lực nói ra: "Chúng ta không phải là anh em ruột……."
Đầu óc của Mạnh Hạ đột nhiên thoáng hiện ra một vùng trắng xóa, bên tai chỉ có tiếng gió ù ù.
Mạnh Tiêu kéo tay của cô qua: "Chúng ta không phải là anh em ruột." Anh lại cúi đầu lập lại một lần nữa.
Mạnh Hạ lập tức ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của anh. Cô ngây người một hồi lâu, trong mắt đột nhiên dâng lệ tuôn rơi, cô lầm bẩm nói ra: "Làm sao có thể như vậy được?"
Mạnh Tiêu nuốt xuống cổ họng một cái: "Tiểu Hạ, anh không phải là con của Mạnh gia." Manh Tiêu đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm vào cô.
Mạnh Hạ vô lực ngồi xuống, toàn thân mềm nhũn.
"Thân thể của mẹ không tốt, ba mẹ kết hôn đã ba năm mà không có con, về sau bọn họ sợ người lớn trong nhà lo lắng nên đã nhận anh là con nuôi. Đúng lúc vào đoạn thời gian đó cha được điều đi công tác, nên chuyện này cũng trở thành bí mật."
"Khi nào thì anh biết được?"
"Lúc sinh nhật 10 tuổi của em. Lúc nửa đêm, anh nghe thấy ba mẹ nói chuyện."
Mười tuổi. Mạnh Hạ trong lòng căng thẳng, thì ra là đã lâu như vậy. Khó trách được vào khoảng thời gian đó, Mạnh Tiêu muốn học nội trú.
Mạnh Tiêu xoa xoa thái dương, lẳng lặng nhìn vào vẻ mặt hoảng hốt của cô. Sau khi anh biết được thân thế của mình, đã từng có một khoảng thời gian tự mình đau khổ, nhưng Mạnh Hạ tính tình vui vẻ đã kéo anh quay trở lại. Anh đã nghĩ đây là trời cao đã cho mình một cơ hội khác.
Anh liên tục trông chừng cô, nhìn thấy cô lớn lên, nhìn thấy cô yêu người khác, nhìn thấy cô vì người khác mà khóc thầm. Anh lại chỉ có thể đè nén chính bản thân mình.
Kỳ thật thì buổi tối hôm đó, anh còn nghe được Mạnh mẫu nói một câu thế này: "Nếu mà tương lai sau này Tiểu Hạ được gả cho một người như Mạnh Tiêu thì em sẽ mãn nguyện biết mấy."
Mạnh Hạ cắn cắn khóe môi, khó khăn nói ra: "Nhưng anh là anh trai của em mà….."
Mạnh Tiêu ngẩng ra, trong tim nặng nề đau nhức. Cánh tay run run giữa chặt lấy cô, đem cô ôm vào trong ngực, ôn hòa cất tiếng: "Anh là anh trai của em, vĩnh viễn như vậy." Anh vẫn giống như trước kia, từng cái từng cái vỗ nhẹ vào sống lưng của cô, động tác dịu dàng. [Oaaa… xúc động quá…]
Anh suốt đời này sẽ là ca ca của cô.
Mạnh Hạ cắn môi rúc vào trong lòng Mạnh Tiêu, sống lưng của anh hiu quạnh, ngực hơi lành lạnh. Anh đã cho rằng mình cả đời này cũng sẽ chôn sâu tình cảm này ở tận đấy lòng, nhưng cuối cùng vẫn bị xé ra. Anh nhắm mắt lại để che đi toàn bộ thê lương ở trong mắt.
Mạnh Hạ khóc mãi không thôi, cho đến khi dựa vào trong ngực anh mà dần dần ngủ say. Mạnh Tiêu nhẹ nhàng ôm cô vào trong phòng. Một buổi tối hôm nay đã cho cô một đả kích quá lớn.
Lúc đi đến hành lang, cách một đoạn đường, anh đã dừng bước mại: "Cha….."
Mạnh Lý nặng nề thở dài: "Mạnh Tiêu, vừa rồi các con nói, cha cũng nghe thấy được, con và Tiểu Hạ…." Mạnh Lý cũng cảm thấy đau lòng cho anh, vào năm đó đã biết thân thế của mình, thế nhưng vẫn một mình chịu đựng.
"Cha, con hiểu mà." Mạnh Tiêu bình tĩnh nói ra: "Con dự định sẽ đưa Tiểu Hạ đi."
Mạnh Lý nghiêng đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: "Nha đầu đó có chủ ý của mình, cha chỉ hy vọng là nó không bị tổn thương nữa."
**************************
Mạnh Hạ không có trở về nhà cũ, cô sợ sẽ đả thương tấm lòng của anh trai. Với lại, Mạnh Lý cũng không đồng ý đi cùng cô. Mạnh Tiêu những ngày này tựa hồ cũng cố gắng để giữ cô lại.
Ngày hôm đó vào giờ cơm tối, Mạnh Tiêu vội vã trở về gấp, hai mắt đã lõm sâu, trên mặt lộ ra mệt mỏi thâm trầm. Anh chào một tiếng: "Cha….." sau đó ánh mắt dừng lại trên người của Mạnh Hạ.
Cô chỉ cúi đầu ăn, nhạt như nước ốc.
Ánh mắt của Mạnh Tiêu ảm đạm, toan xoay người muốn đi. Mạnh Lý mới lên tiếng giữ lại: "Mạnh Tiêu, có ăn cơm tối không? Tiểu Hạ xào thịt bò nạm với cà chua."
Bước chân của Mạnh Tiêu hơi dừng lại: "Con ăn ở bên ngoài rồi. Hai người từ từ ăn."
Tiêu Giáp trở về cùng với Mạnh Tiêu, hắn đứng ở đó có chút giận dỗi: "Tiểu Hạ, mấy ngày nay em làm sao vậy, cứ thờ ơ mãi."
Mạnh Hạ nghẹn lại một chút, lại gắp thức ăn vào trong chén.
"Tiểu hạ, làm sao em lại đối xử với Tiêu ca như vậy. Em có biết tại sao anh ấy trở về không? Anh ấy vì trở về để gặp em mà phải chấp nhận một phát súng, viên đạn chính là ở chỗ này!" Tiêu Giáp cả mặt đỏ ngầu, nặng nề chỉ vào lồng ngực: "Còn em thì sao? Vì cái tên Từ Dịch Phong kia mà tức giận với Tiêu ca, anh ấy thiếu chút nữa thì ngay cả mạng sống cũng không còn giữ được!"
Đôi đũa trong tay Mạnh Hạ liền rơi xuống.
"Anh ấy vì em mà đã làm bao nhiêu việc, em có thấy không?" Tiêu Giáp quát lên.
Mạnh Lý đứng lên, chân mày nhíu chặt: "Thân thể của Mạnh Tiêu làm sao?"
"Không chết được!" Hắn hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
************************
Mạnh Tiêu thay xong y phục, liền thấy Tiêu Giáp thở phì phì ngồi ở trên ghế sô pha. Anh cũng không có lên tiếng nói gì.
"Tiêu ca, anh đã không phải anh ruột của Tiểu Hạ, anh thích cô ấy, vì cái gì mà không theo đuổi cô ấy? Anh vì cô ấy mà làm nhiều như vậy, hãy để cho cô ấy biết rõ đi."
Mạnh Tiêu ngước mắt nhìn hắn một cái, cười khẽ: "Tiểu Giáp, chờ cậu về sau gặp được người mình thích thì sẽ hiểu."
Cũng không phải là cứ yêu hết lòng thì sẽ có được kết quả như mình mong muốn.
Mạnh Tiêu mím căng khóe miệng, trầm tư một chút mới lên tiếng tiếp: "Đứa bé kia thế nào rồi?"
"Phẫu thuật rất thàng công, không có gì đáng ngại nữa." Tiêu Giáp nói ra mà vẫn còn chút không cam lòng.
Mạnh Tiêu gật gật đầu, ngập ngừng một chút: "Ngày mai đi thăm đứa nhỏ đó một chút, dù như thế nào cũng gọi tôi là cậu mà."
Tiêu Giáp có chút khó hiểu: "Tiêu ca, Tiểu Hạ đã luôn nghĩ đến đứa nhỏ ấy như vậy, nếu sức khỏe của nó đã không có vấn đề gì nữa thì sao lại không nói cho cô ấy?"
Mạnh Tiêu không có nói gì nữa, Tiêu Giáp nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của anh, chỉ biết lẳng lặng đi ra bên ngoài.