Cậu cố lết cái chân của mình ra khỏi phòng bệnh sặc mùi thuốc khử trùng...
A....... Cậu thở dài thườn thượt, ngả mình lên băng ghế gần đó.
" Cậu là Khổng Sơ Minh?"
Một người phụ nữ trung niên bước tới bắt chuyện với cậu.
" A... vâng... có gì sao?"
" Tôi là mẹ của Tôn Tử Dạ"
".............................."
__________________________________________
Đôi vợ chồng trung niên ngồi đối mặt với cậu, sắc mặt không mấy tươi tỉnh.
Sơ Minh nhẹ nhàng rót trà đưa cho hai người.
Chà.... nhìn cũng biết là đám người nhà giàu... Chậc chậc... Sao chưa bao giờ Tử Dạ kể cho mình biết bố mẹ anh ta giàu có vậy nhỉ?
Cậu niềm nở, nặn ra một nụ cười.
" Cháu mời hai bác"
Người phụ nữ xám mặt, tựa đầu lên vai chồng mình.
Người đàn ông kia đan xiết 10 ngón tay lại, cất giọng.
" Chia tay với Tôn Tử Dạ đi!"
Nụ cười trên mặt cậu tắt hẳn.
Người đàn ông tiếp lời.
" Tôi biết tình hình bệnh tật của cha cậu, với hoàn cảnh hiện tại... tôi biết cậu không thể chi trả.."
" Cháu biết!... Nếu đến đây chỉ để nói việc này thì mời hai cô chú về cho!" - Cậu giận dữ đặt ấm trà xuống.
Người phụ nữ im lặng đã lâu, lúc này mới lên tiếng.
" Cậu bình tĩnh.... Chắc cậu phải biết Tử Dạ sau này sẽ là người thừa kế của gia tộc chúng tôi... Cậu cứ thử nghĩ đi! Hai thằng con trai ở với nhau thì ra thể thống gì??!! Cậu không cần tương lai nhưng nó cần! Cậu làm ơn đi!"
" Chuyện tương lai gì gì đó cháu đúng thật chưa nghĩ đến! Nhưng chúng cháu yêu nhau thật lòng thưa cô!"
" Cậu yêu nó hay yêu tiền của nó!!!??... Ôi ôi..." - Người phụ nữ rơm rớm lệ - " ... Nếu cậu cần tiền đến vậy tôi sẽ đưa... làm ơn... tránh xa Tử Dạ nhà chúng tôi đi!"
Cậu đang tính phản bác lại thì bị lời nói của người đàn ông chặn lại.
" Cậu có một đứa em gái đang học cấp 2 đúng không? Với tình cảnh này cậu định cho con bé nghỉ học? Định cho cha cậu chết?"
".............." - Cậu cúi đầu nhìn nền nhà.......
Phải... nhà cậu đang rất khó khăn.....
Trước kia cậu cũng thuộc dạng cậu ấm cô chiêu đi.... Nhưng chỉ qua một đêm... Tất thảy đều bị đảo lộn.... công ty bố cậu phá sản... Ông còn bị người hãm hại đến thành phế nhân... lại còn bị bệnh tim..
Mẹ cậu..... Cái người nên ở bên gia đình nhất lại....nhẫn tâm dứt áo ra đi.... bỏ lại người chồng đang bệnh tật cùng hai đứa con nhỏ.....
Cậu hận!!! Hận cái người đàn bà đó đến xương tủy! Còn chút tiền họ hàng gửi đến để giúp đỡ gia đình mà mụ ta cũng cuỗm sạch!!! Cái gì mà :" Mẹ đi mua băng vệ sinh, lát sẽ về.."
Con khỉ!!! Băng băng cái sịp!!! Mua băng vệ sinh mà mất tận 5 năm à?? Mụ bò sang Châu Phi để mua hả? !!! Ta hận! Hận! Đừng bao giờ ta tin vào phụ nữ các người!
Thế đó, cậu chính là trụ cột của cái gia đình này! Cái gia đình này không cần mẹ!!
Hằng ngày cậu đi làm thêm sau khi tan học, được ngày nghỉ duy nhất cũng đi làm thêm... cậu tranh thủ từng giây từng phút để đi làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống này...... Tất nhiên là cậu cũng nỗ lực học rất nhiều để giành lấy cái học bổng để học tiếp chứ!... Nhưng mà... trường cậu đã bắt đầu cấm đi làm thêm... cũng chẳng nơi nào nhận người làm không có bằng tốt nghiệp cấp 3.... mà tiền chữa trị cho bố cậu ngày càng nhiều..... Nếu dừng điều trị thì.....
Chỉ vì cái hoàn cảnh đáng thương của cậu, nên cậu cũng chẳng có mấy bạn bè....
Cho đến khi cậu gặp Tôn Tử Dạ - Ánh sáng đời cậu.... Hắn ta là người đã cứu vớt cậu khỏi cái đầm lầy đen tối của cuộc sống này.......
"....... Vì...." - Cậu nhíu đôi mày lá liễu thanh mảnh lại... vắt óc tìm ra một lí do........
"........ Vì anh xấu đúng không?" - Tử Dạ ngưng khóc hẳn, mặt sắc lạnh đặt câu nghi vấn.
............. Cậu khựng lại.... cậu biết " Béo" là một từ thuộc sách cấm của hắn.... bất kì ai nói hắn " béo" liền chết không toàn thây.... bất quá đúng là hắn béo thật....... Đó là khuyết điểm duy nhất của hắn ta..... Nhưng cậu yêu nhất điểm này mà....
"... Đúng! Anh quá béo! béo như Trư soái! Chia tay đi!" - Cậu thầm tát mình 100 cái.
Tôn Tử Dạ nhìn lại mình..... đau đớn một hồi.... Hắn không có ngờ cậu cũng có ngày nói ra câu này... ha... thật chẳng khác nào lấy axit xát vào tim...
" Anh sẽ giảm cân! Đừng bỏ anh mà!!!!" - Tôn Tử Dạ rũ bỏ lòng tự trọng, quỳ xuống, nước dãi sụt sùi bám đùi cậu.
" Anh nhìn xem!!! Cái má phúng phính của anh" - Rất đáng yêu!!! - " ... Như kiểu là hai cái mông đắp lên mặt vậy! Tởm chết!"
"......................................" - Á khẩu.
..................................~ Dưới ánh dương tà buồn thiu~ Nơi đã chứng kiến... cuộc chia tay đầy nước mắt của hai chàng niên thiếu.....
______________________________________________
3 năm sau:
Khổng Sơ Minh biếng nhác mở mắt..... ha? Mắt mình bị sao thế này?.....
Mà cái phòng khổng lồ này đâu phải của mình a?
Từ khi nào mắt mình chỉ thấy mỗi màu màu xanh dương và xám thế a?
Cậu theo thói quen đưa tay dụi dụi mắt.... ơ đệt... sao lại .......
Nhìn " cánh tay " của mình... Cậu phát hoảng!!! Ôi cha mẹ ơi!!! Tay con sao lắm lông thế... hở hở... lòng " bàn tay "... sao lại hình hoa mai.... nhùn nhũn hồng hồng...a móng này... Quắc!!! sao !!!!!.....
.....Đánh liều một phen. Cậu di chuyển đến chiếc gương gần đó..... Từng bước đi nhẹ tâng... Nhìn hai chân sau... ôi mẹ ơi..... Đừng nói là.....
Khi nhìn chính mình trong gương... cậu mới ngậm ngùi chấp nhận cái sự thật hư cấu! Ôi cha mẹ ơi!!! Con thành cẩu! Nhầm! Mèo rồi!!!! Cái con mèo Ba Tư này quen lắm nha!!!! AAAAAA~ Cái vòng cổ! Quác!!! Cái vòng này là mình tự tay làm cho con mèo của mình mà!!!! Ôi mẹ ơ-
" Cạch" - Cửa phòng bật mở.
Một người đàn ông bước vào, a~ Đẹp trai vại~ chuẩn mực của cái đẹp... Mọi đường nét trên khuôn mặt đúng chuẩn Men lỳ như tượng David... Không! Còn đẹp hơn!
Theo sau là một cô nàng rất xinh đẹp, ra sức gắt lên.
" Tôn Tử Dạ! Đồ khốn nạn!"
... A..... Tôn... Tử .... Dạ?... Có khi trùng tên....
.... Mà chờ đã.... cái con mèo Ba Tư này... mình đúng là có tặng cho hắn....... này... đừng nói là.....