Từ khi Anh Khang có bạn gái mới cũng đã 1 tuần, Phương Trúc thì vẫn lạnh lùng, dường như nó không quan tâm đến mọi chuyện vừa xảy ra. Sáng đến trường, chiều đến công ty, tối đi bar đã là thói quen thường xuyên của nó 1 tuần qua.
...
Tại công ty T&H. (tên mẹ nó và nó).
Phương Trúc đang ngồi trong phòng làm vệc của giám đốc. Nó với khuôn mặt trầm lắng phảng phất chút u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nó rất muốn trả thù nhưng tự hỏi rồi đến khi nào mọi chuyện mới kết thúc đây. Còn cái công ty này nữa, nó và Thiên Bảo đã tự tay gây dựng, nó cũng chưa ra mặt cho báo chí bên ngoài biết nó là giám đốc công ty lớn thứ 3 thế giới. Còn Thiên Bảo dù là chủ tịch nhưng mọi quyền hành đều giao cho nó.
"Cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ, nó lấy lại vẻ lạnh lùng lên tiếng:
-Vào đi.
Ngoài cửa Thanh Tuấn bước vào. Trên tay cầm 1 sấp hồ sơ. Thanh Tuấn làm việc cho nó từ việc ở Bang cho đến việc công ty đơn giản vì nó không thể tin ai khác được.
-Thưa tiểu thư, theo kết quả điều tra cho thấy, công ty nhà họ Trịnh đang nợ vốn rất nhiều ngân hàng, nếu những công ty ngoài kia họ kiện thì khả năng cao nhất là ông ta sẽ vào tù.
-Đầu tiên cậu giúp tôi đứng ra hợp tác với công ty họ Trịnh, tiếp theo rút hết cổ phần rồi mua lại công ty ông ta cho tôi._Nó nở một nụ cười nguy hiểm.
-Vâng thưa chủ tịch.
-À cậu điều tra cho tôi tất cả thông tin về công ty Quách Huỳnh. Còn tài liệu liên quan đến công ty cứ gửi qua email cho tôi.
-Vâng.
...
...
Tối.
Nó từ công ty trở về đi thẳng lên phòng. Mệt mỏi bước vào nhà tắm, ngăm mình trong làn nước mắt lạnh, mọi muộn phiền theo đó mà trôi đi.
Hôm nay nó không đi bar thay vào đó thì nó làm việc thông qua email mà Thanh Tuấn đã gửi.
-Hôm nay không đi bar sao vợ..._Tiếng nói nữa đùa nữa thật phía sau lưng nó vang lên.
-Không._Nó lạnh giọng, không cần quay người lại nó cũng biết người đó là ai, nó cũng không quan tâm Anh Khang gọi nó là gì.
-Vợ à, anh xin lỗi chuyện hôm đó nhé, tha thứ cho anh lần này được không???
Hắn xoay nó lại đối diện với mình, nó khoanh tay im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn.
-Vợ à, anh hứa sẽ không làm em tổn thương lần nữa đâu.
-Ừ._Nó thốt ra 1 chữ "ừ" rồi quay lại với công việc dang dở để hắn một mình ngơ ngác.
30 giây sau nó cảm nhận được vòng tay ôm từ đằng sau của hắn.
-Cảm ơn vợ, em làm việc rồi ngủ sớm nhé, anh về phòng đây._Hắn về phòng suy nghĩ, không hiểu sau hắn diễn như thật.
Còn nó, từ khi hắn ra khỏi phòng thì nó không thể nào tập trung làm việc được nữa, có lẽ...nó đã có tình cảm với hắn...từ lâu rồi...