Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 11



Nhoáng một cái cũng đã sắp tới Giáng Sinh rồi . Nhưng trước khi có thể vui vẻ đón Giáng Sinh , tất cả đều phải trải qua kì thi học kì trước rồi mới tính đến chuyện đó sau .

Quỳnh Giao trong khoảng thời gian này có hơi vất vả , bài khảo sát đợt trước của nó kết quả không được tốt lắm .

Khó khăn như vậy chẳng thấm vào đâu khi Diệu Anh và Hải Đăng ngày càng thân thiết hơn . Đi đâu cũng kè kè sát bên , thấy mà phát ghét !

– Anh , cậu ăn sáng chưa đấy !?

Đấy , lại thế ! Hải Đăng dạo này cứ dành sự quan tâm thái quá đối với Diệu Anh như vậy đấy !

– À , sáng nay tôi ngủ quên . Chưa ăn gì cả !

Hải Đăng quắc mắt liếc con nhỏ ” lười ” ăn trước mặt rồi đặt hộp xôi xuống bàn , một mạch đi thẳng ra ngoài .

Diệu Anh vừa nhìn vật thể trên bàn vừa nhìn Hải Đăng , ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra .

Hơn lúc nào hết Quỳnh Giao thật sự muốn được như Diệu Anh .

Có người quan tâm , hỏi han .

Có người mua đồ ăn sáng cho .

Vậy tại sao Diệu Anh thì có tất cả mơ ước của nó còn Quỳnh Giao lại không ?

– Quaoo … Xôi hả mày ? Nhìn ngon haa !

Nhân lúc Diệu Anh vừa mở hộp xôi ra Quỳnh Giao liền chạy lên bàn trên tấm tắc khen ngon .

Phải rồi , lúc sáng vì gấp quá nên Quỳnh Giao cũng chưa ăn giống Diệu Anh .

– Ừ , mày ăn không ?

– Tao … tao ăn được sao ?

– Tất nhiên rồi ! Mày ăn đi , tao chưa đói , lát ra căn tin mua tạm thứ gì ăn sau cũng được .

– Vậy tao không khách sáo đâu !

Diệu Anh gật đầu rồi phẩy tay ra hiệu cho Quỳnh Giao đem hộp xôi về chỗ , còn mình vẫn tiếp tục ôn bài .

~~~~~

Tiết Sinh …

Cả lớp đang chăm chú nghe giảng , tay linh hoạt viết soàn soạt trên mặt giấy .

Bỗng nhiên Diệu Anh mặt tái xanh , ôm chặt bụng , cây bút trong tay cũng rơi ra , gục đầu xuống mặt bàn .

Hải Đăng bên cạnh thấy rõ sự bất ổn ở Diệu Anh liền khẽ lay người cô , hỏi thăm :

– Sao thế , Anh ? Cậu bị gì , hả ?

– T … tôi … đau …

– H … hả ? Đau ? Đau ở đâu , ngẩng mặt lên nói tôi xem , Anh !

Có lẽ vì bất bình tĩnh nên lời nói của Hải Đăng có hơi lớn tiếng , khiến mọi người xung quanh lẫn cô giáo đều dừng việc giảng bài , ghi chép lại mà nhìn về hướng bàn ba của lớp trưởng .

– Hải Đăng , Diệu Anh bị gì à ?

Cô Nga đi về phía của Diệu Anh , lo lắng hỏi .

– Em không biết . Xin phép cô , em phải đưa cậu ấy xuống phòng y tế thôi !

Không đợi cô Nga gật đầu , Hải Đăng đã xoay người cõng Diệu Anh khẩn trương đến phòng y tế .

“Chết tiệt ! ” – Hải Đăng rủa thầm trong đầu , phòng y tế không có ai trực cả . Phải làm sao , sao đây ?

Hải Đăng trước giờ rất vụng về trong mấy việc chăm sóc này , hơn nữa Diệu Anh bây giờ mơ mơ màng màng , có biết cô rốt cuộc là bị gì ?

Hải Đăng , cậu đúng là vô dụng thật mà ! Nhìn Diệu Anh một tay ôm bụng , một tay nắm chặt góc váy , cắn chặt môi đến mặt tái xanh đi , thật sự Hải Đăng nhìn rất xót .

Khoan đã , có khi nào là … ?

Đúng lúc Diệu Anh dần dần mở mắt ra …

– Diệu Anh , có phải cậu bị đau dạ dày không ? Anh … PHẢI KHÔNG ?

Hải Đăng kích động sấn tới lay người Diệu Anh , lớn tiếng gắt .

– C … cậu lớn tiếng cái gì chứ ? Ừ tôi đau đấy , sao nào ?

Mặc dù rất tức với cái thái độ xấc xược đó của Diệu Anh nhưng Hải Đăng vẫn lần mò trong tủ thuốc tìm thuốc đau dạ dày .

– Này em kia , lục lọi bậy bạ cái gì thế hả ?

Cô trực phòng y tế trên tay cầm mấy cuốn truyện trở về phòng , hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệu Anh thì nằm trên giường , trong khi đó Hải Đăng lại lục tung cả tủ thuốc lên .

Dường như Hải Đăng đã tìm được chỗ xả cục giận nãy giờ . Không phép tắc mắng người trước mặt :

– Cô là giáo viên trực phòng y tế đấy sao ? Sao cô có thể vô trách nhiệm như vậy được chứ ? Cô có biết trong lúc cô đang thảnh thơi bên ngoài thì trong này có người đau gần chết , tìm cô mãi mà không thấy đâu hay không ?

– H … Hải Đăng , cậu bị điên à ? C … cô ấy là giáo viên đấy , ăn nói kiểu gì vậy hả ?

Diệu Anh thực bất ngờ trước mấy lời nói vừa thốt ra từ cái miệng đáng đánh của Hải Đăng . Cậu ta ăn phải gan trời sao ?

Cô giáo chỉ nhìn Hải Đăng một chút rồi quay sang Diệu Anh hỏi . Trước hết lo cho Diệu Anh đã rồi mới tính sổ tên gan dạ đó sau !

– Được rồi ! Diệu Anh , em bị gì ?

– Đau dạ dày cô ạ !

Cô gật đầu rồi đến phía tủ thuốc , đẩy người Hải Đăng sang một bên . Trong vòng 10s đã tìm ra thuốc cho Diệu Anh . Vậy mà Hải Đăng tìm đến 10 phút còn chưa có ?

– Em uống đi . Một lát sẽ hết đau thôi .

Diệu Anh nhận lấy thuốc và nước rồi uống ngay . Nhân lúc đó cô quay sang hỏi Hải Đăng :

– Em là Hải Đăng ? Hm … lớp 11 Anh A ? Tôi có nghe qua em rồi , đúng là không sai lời đồn .

– Lời đồn ?

Hải Đăng khó hiểu cau mày hỏi .

– Là một người cực kì thẳng thắn , có gì nói nấy , không quan tâm đối phương là cô thầy nào , ba mẹ của ai đi chăng nữa .

– …

– Việc này cô thừa nhận là mình sai . Vì cô nghĩ chắc sẽ không có học sinh nào bị gì nên mới lên thư viện mượn mấy cuốn truyện sẵn tiện nói chuyện với cô trực thư viện nên có về phòng hơi trễ . Xin lỗi em vậy !

Hải Đăng định nói gì đó nhưng nhìn thấy Diệu Anh đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn thì chỉ hạ giọng trả lời :

– Cũng là do em , không nên lớn tiếng chỉ trích cô như vậy , là em vô phép tắc . Xin lỗi cô !

– Vậy cô ra ngoài có chút việc , em ở lại chăm sóc Diệu Anh , có gì thì gọi cho cô .

– Vâng .

Cô giáo đi ngang qua Hải Đăng cố tình nói thêm vài lời : ” Đừng tưởng cô không biết tại sao em lại nổi nóng như vậy . Diệu Anh thực sự may mắn khi có em lo lắng như vậy ! Cố lên nhé ! ”

Hơ … cô , cô đã biết cả rồi ? Dễ nhìn thấy vậy sao ?

Nếu đã như vậy thì tại sao cái con đần đang ngồi ngơ ngác trên giường kia lại không nhận ra cái gì ?

Đúng rồi , chuyện đó …

Hải Đăng khẩn trương kéo ghế đến ngồi bên giường , vẻ mặt nghiêm trọng hỏi Diệu Anh :

– Anh , tôi hỏi cái này … cậu nhất định phải thành thật mà trả lời cho tôi biết !

– H … Hả ? Làm gì ghê thế ? Có gì thì cứ hỏi đại cho rồi .

– Hộp xôi lúc sáng , cậu đã không ăn ?

Sao Hải Đăng lại biết nhỉ ? Lúc đó chẳng phải cậu ta đã ra ngoài rồi sao ?

– Đ … đâu có ! Tôi ăn , ăn hết luôn đấy ! – Diệu Anh lắp bắp trả lời như gà mắc tóc .

– Tôi đã bảo cậu trả lời thành thật kia mà !

Hải Đăng mất bình tĩnh gắt lên . Gì mà ăn hết ? Sao hết lần này đến lần khác Diệu Anh luôn nói dối cậu vậy ?

Có lẽ là Diệu Anh lo xa quá thôi ! Cậu ta chỉ đoán đại thôi chứ gì , cứ một mực chối thì sẽ không sao đâu .

– Thì tôi đang nói thật đó .

– Vậy nếu tôi gọi Mai Quỳnh Giao lên đây ?

– G … gọi nó lên làm gì ? Chẳng phải tiết học vẫn chưa kết thúc sao , đừng làm phiền nó !

– Vậy à !? Lo cho cậu ta quá nhỉ , vì lo cho cậu ta mà bản thân mình cậu cũng không lo ?

Hải Đăng đứng phắt dậy nắm chặt lấy hai bả vai của Diệu Anh bóp mạnh , gằn từng tiếng .

Cậu thực không chịu nổi . Diệu Anh , sao cô có thể ngu ngốc đến vậy ? Hết lần này đến lần khác hi sinh vì Mai Quỳnh Giao kia . Nhưng đổi lại Diệu Anh được cái gì ngoài sự tổn thương cho chính mình ?

Hải Đăng ghét , thực sự ghét cay ghét đắng Mai Quỳnh Giao !

– Cậu … mau buông tôi ra ! Đau chết đi được !

– Tôi sẽ buông cậu ra nếu cậu nói thật cho tôi biết .

– Tôi có nói dối gì cậu đâu mà nói thật chứ ?

– Cậu mau nói , nói đi ! Nói là cậu đã NHƯỜNG hộp xôi đó cho Mai Quỳnh Giao , nói là cậu đã không ăn một chút gì , nói đi chứ ! Nói như vậy là nói sự thật đấy , cậu cũng đâu mất mát gì , tôi có làm gì cậu đâu !? Sao không nói , hả ?

– Tại sao tôi lại phải nói thế ?

– Vì đó là sự thật ! Tôi cần cậu nói sự thật .

– Cậu sai rồi , việc tôi không ăn chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi ! Tôi thực sự đã ăn hết .

Ngoan cố ! Rất ngoan cố ! Được , cậu không nói tôi sẽ ép đến khi nào cậu nói thật với tôi .

– Tôi hỏi cậu , hộp xôi đó có gì đặc biệt ?

Điều đặc biệt sao ? Tiêu rồi , lúc đó Diệu Anh vừa mở hộp xôi ra liền đưa cho Quỳnh Giao , có kịp xem trong đó có gì đâu ?

– T … tôi không nhớ .

Hải Đăng cười khẩy một cái rồi hất giọng nói :

– Không nhớ hay vốn dĩ không xem gì trong đó nên không biết .

– T … tôi … ừ vậy đó , tôi đã nhường hộp xôi đó cho Quỳnh Giao . Tại …

Hải Đăng buông cả hai tay ra , cười nhẹ ngắt lời :

– Ngốc , nói ngay từ đầu tôi đã không làm cậu đau như vậy rồi . Cậu không cần giải thích gì cả , tôi hiểu mà . Nghỉ ngơi chút đi , tôi có việc ra ngoài một lát , cần thì gọi tôi !

Hơ … sao tên này bất thường thế nhỉ ? Thay đổi cứ như thời tiết ấy .

– Ờ , đi đi !

Diệu Anh vừa xoa bả vai vừa gật đầu ” tiễn ” khách .

Hải Đăng vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp đó với Diệu Anh cho đến khi cánh cửa phòng y tế đã đóng lại . Sắc mặt cậu ngay lập tức tối hẳn đi .

Mai Quỳnh Giao ! Suy nghĩ của tôi sao có thể sai ?

~~~~~

Quỳnh Giao đang khẩn trương chạy đến phòng y tế . Việc Diệu Anh bị đau dạ dày từ nhỏ Quỳnh Giao đã biết rồi nên cũng không lạ lẫm gì , uống thuốc là hết thôi . Nhưng mà , điều đáng quan tâm ở đây là Hải Đăng và Diệu Anh đang ở cùng với nhau !

Mãi tập trung suy nghĩ Quỳnh Giao không để ý Hải Đăng đang nhắm thẳng hướng nó mà bước tới .

– Mai Quỳnh Giao , trong giờ học sao cậu không ở lớp đi mà còn đi đâu đây ?

Đến giờ Quỳnh Giao mới phát hiện ra Hải Đăng đang đứng trước mặt nó , đang hỏi nó .

– À , tớ … tớ đến thăm Diệu Anh ấy mà .

– Anh không sao ! Không cần lo , nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu đấy .

Quỳnh Giao cứ tưởng Hải Đăng đã mở lòng với nó hơn . Sẽ nói một chuyện tốt nào đó nên hí hứng hỏi :

– Vậy hả ? Chuyện gì , cậu cứ nói đi !?

– Hộp xôi lúc sáng tôi mua cho Diệu Anh là cậu đã ăn ?

Sao … sao Hải Đăng biết nhỉ ? Có lẽ nào … là Diệu Anh kể ?

– Không phải Diệu Anh kể . Là tôi tình cờ thấy cậu vứt rác , đúng không ? Là cậu đã ăn ?

Chỉ là tình cờ thấy Quỳnh Giao vứt hộp xôi làm sao có thể kết luận người ăn nó là Quỳnh Giao ? Có thể là Diệu Anh ăn rồi nhờ Quỳnh Giao vứt hộ thì sao ?

Ban đầu Quỳnh Giao định nói dối để qua mặt Hải Đăng nhưng nhìn thái độ lẫn ánh mắt sắc lạnh của cậu , Quỳnh Giao không thể , nó không thể nói dối trước Hải Đăng :

– T … tớ , là tớ đã ăn .

Hải Đăng cứ tưởng Quỳnh Giao sẽ kịch liệt nói dối đấy . Nhưng không ngờ , hôm nay nó lại thành thật đến mức bất thường như vậy .

– Cậu có biết Anh đau dạ dày không ?

– Tớ … có biết chuyện đó .

– Vậy mà vẫn ăn ?

– Tại lúc đó tớ rất đói , với cả Diệu Anh nói cậu ấy đợi đến giờ ra chơi rồi xuống căng tin mua đồ ăn sau .

– Chỉ cần vì những lý do như vậy cậu liền ăn sao ?

Quỳnh Giao không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu .

– Mai Quỳnh Giao , tôi bỏ qua cho cậu đã hai lần rồi . Sẽ không có lần thứ ba nếu cậu dám đụng đến Diệu Anh lần nữa !

– C … cậu nói gì vậy ? Tớ có làm gì Diệu Anh đâu ?

– Làm gì thì cậu tự biết … Nếu cậu vẫn cứ ngoan cố không hiểu ra , thì đến cả cơ hội nói chuyện với Diệu Anh cũng như đến gần tôi , có mơ cũng đừng mơ đến !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.