Diệu Anh bây giờ chẳng còn sức đâu mà phân bua cả , nhẹ hất tay Hải
Đăng . Mà cậu nghĩ cô chỉ muốn trốn tránh nên càng nắm chặt hơn , dường
như muốn bóp nát tay cô vậy . Cổ tay đỏ ửng cả lên mà Diệu Anh vẫn chẳng nói gì , cô không hề giải thích , cũng chẳng hề ngăn cản .
Cậu thua rồi ! Thực sự thua thảm hại ! Dù cố gắng đến đâu , tỏ vẻ
mình tàn nhẫn , lạnh lùng đến đâu , vẫn là không nỡ làm người con gái
này đau .
Dù biết người con gái này chẳng xem cậu ra gì , toàn gây ra những việc xấu xa , độc ác .
Buông tay Diệu Anh ra , một lần nữa Hải Đăng quay lưng bỏ đi , bỏ cô ở đó , một mình …
Khoảng khắc Hải Đăng quay lưng , ánh mắt khinh khi , xem thường đó ,
Diệu Anh thấy rõ . Nhưng chẳng hiểu sao , cô lại chẳng muốn làm gì .
Diệu Anh sỉ diện , tự trọng cao , trước giờ là vậy , sao lần này cô
không biện minh ? Cô không nói rằng bản thân hoàn toàn trong sạch ?
Bản thân cô cũng chẳng biết mình bị gì nữa !
Trong vô thức cả cơ thể nhẹ bỗng , Diệu Anh chẳng nghĩ được gì ,
chẳng làm được gì ngoại trừ ôm cái bụng đang quặn thắt đau đớn , ngã
xuống , ngất lịm đi …
~~~~~
Hải Đăng chán nản vào phòng y tế , lại thấy Minh Trang giở trò ” bánh bèo ” ra , thật là phát ngấy !
Dù Hải Đăng đang bênh cho người bị thiệt là Minh Trang nhưng cái thái độ dựa dẫm đó thật chẳng ra làm sao .
– Dạ dày đó em , ban nãy Diệu Anh lên phòng tìm cô xin thuốc nhưng
không có . Lúc cô về thì thấy tờ giấy note trên bàn , nãy giờ tìm Diệu
Anh mà không thấy . Tí nữa em về lớp sẵn đưa thuốc cho Diệu Anh giúp cô .
Hải Đăng nghe xong chẳng trả lời gì , chỉ chạy ra khỏi phòng , hướng
thẳng đến khuôn viên , nơi cách đây mấy phút cậu còn mắng cô thậm tệ .
Diệu Anh bị bệnh , cô đang đau , vậy mà cậu chẳng biết , còn đối xử với
cô tệ bạc như vậy ! Cậu chạy nhanh lắm , cứ sợ rằng mình đến trễ .
Chỉ tiếc rằng , ở nơi đó , đã có người bên cạnh cô . Người đó lo cho cô ghê lắm , sốt sắng gọi tên Diệu Anh .
– Diệu Anh , cậu sao vậy ? Đau chỗ nào ?
– …
– Đừng lo , tôi sẽ đưa cậu lên phòng y tế liền .
Bây giờ cậu là người dư thừa . Diệu Anh đã có người chăm sóc , cậu còn lo lắng làm gì ?
Hải Đăng nhét vỉ thuốc vào túi quần , lẳng lặng về lớp .
~~~~~
Tan học Hải Đăng bảo Quỳnh Giao mang cặp về nhà giúp Diệu Anh , còn cậu sang lớp Minh Trang lấy cặp giúp em ấy .
Nghĩ đến cảnh trong phòng y tế cậu lại chẳng muốn đến .
Ghét cái gương mặt đó , ghét cái giọng nói nhẫn tâm đó , ghét lắm ! Mà sao chân vẫn cứ đi , vẫn tự bước đến trước phòng y tế .
Thôi thì cũng lỡ đến rồi , đẩy cửa bước vào thôi cũng đã thấy người
ta rồi . Cậu tự nhủ chỉ cần thấy người ta khỏe thôi , cậu sẽ về ngay .
Vậy mà khi bước vào , người ta vẫn nằm đó , chẳng có động tĩnh gì . Mạnh Hoàng có lẽ đã về trước , chẳng ai trông Diệu Anh cả .
– Cặp của em . Tan học rồi , em về đi .
Minh Trang nhận lấy cặp nhìn sang giường bên , Hải Đăng sẽ ở lại vì chị ta sao ?
– Còn anh ?
– Em về trước , không cần lo cho anh .
Vậy mà người đó mặt dày , không nghe , vẫn ở lại chờ Hải Đăng về .
Minh Trang không thể để hai người này có không gian riêng tư được !
Không như Minh Trang suy đoán , Hải Đăng tự nhiên đến lạ . Cậu không
kéo ghế ngồi như lúc bên Minh Trang mà trực tiếp ngồi bên mép giường ,
bản thân cứ nhìn Diệu Anh không rời .
Minh Trang thấy mình bị xem như không khí vậy . Liền suy nghĩ về một số điều không đúng .
Người ta đồn bảo Hải Đăng và Quỳnh Giao là người yêu mà ngoại trừ
ngồi chung bàn thì thôi , chẳng còn biểu hiện gì của tình nhân cả ?
Còn đối với Diệu Anh , rõ là đặc biệt hơn ! Mặc dù gần đây quan hệ
hai người không tốt , lại thêm Minh Trang vừa dựng vở kịch làm Hải Đăng
hiểu lầm Diệu Anh nghiêm trọng . Vậy mà khi Diệu Anh gặp chuyện , thái
độ của Hải Đăng thay đổi 360 độ luôn ý , quan tâm lo lắng hết mực . Rõ
là không bình thường !
Minh Trang chợt nghĩ đến một người , liền rời khỏi phòng y tế , tìm cách gặp Quỳnh Giao .
~~~~~
Trời đã chạng vạng rồi mà Diệu Anh vẫn chưa dậy , cô ngủ 2-3 tiếng
liền rồi . Sao vẫn còn chưa chịu mở mắt ? Hại Hải Đăng đau tim chết mất , cứ hết nắm tay sờ sờ lại run rẩy đưa tay lại gần mũi , ngờ nghệch thở
phào khi cảm nhận được hơi thở vẫn còn đó . Trông cứ như một thằng bờm
vậy !
Cứ nghĩ đến những việc mình đã làm lòng lại day dứt mãi không nguôi .
Tự hỏi sao lúc đó cậu có thể làm đau cô ? Sao lúc đó cậu bỏ đi ? Sao cậu không nghe cô giải thích ?
Tự trách bản thân cậu đúng là một thằng tồi tệ mà !!!
Diệu Anh cựa quậy mở mắt , mọi thứ ban đầu mờ ảo rồi lại rõ nét hơn . Thứ rõ nét nhất , chẳng phải phong cảnh xung quanh , mà là con người
đang ngồi bên cô .
Cậu nhìn cô , ánh mắt sâu thăm thẳm đượm buồn . Giọng nói của cậu , ấm áp quan tâm .
– Xin lỗi ! Là tôi sai , cậu muốn đánh muốn chửi gì cũng được .
– …
– Giận lắm à ? Sao không nói ?
– …
– Nói gì đi , tôi xin lỗi mà !
– …
– Hay cậu mệt quá à ? Ăn gì nhé !
Diệu Anh bây giờ mới gật đầu .
– Tôi dẫn cậu đi ăn . Dậy đi !
Diệu Anh ngồi dậy bình thường , tuy nhiên cơ thể yếu ớt xanh xao lắm . Hôm qua đến giờ cô đã có gì trong bụng đâu .
Hải Đăng xót xa nhìn người ta , lòng cứ cắn rứt .
Diệu Anh ăn rất khỏe , rất nhanh . Tội người ta , chắc đói lắm . Gọi hai tô cháo ra Hải Đăng cũng chẳng ăn , nhường hết cho cô .
Đợi Diệu Anh ăn xong có người mới đẩy ly nước cùng mấy viên thuốc sang cô , bảo :
– Uống đi , dạ dày cậu đau !
Hóa ra là Hải Đăng biết à , sao cậu biết nhỉ ?
Diệu Anh ngoan ngoãn cầm thuốc uống , vẫn chẳng nói gì . Cô sao thế nhỉ ? Cứ im lặng thế làm cậu lo quá !
– Cậu có muốn nói gì với tôi không ?
Hải Đăng bắt đầu gợi chuyện .
Đáp lại là cái lắc đầu từ Diệu Anh .
– Không muốn giải thích gì à ?
Lại lắc đầu .
Thú thật lúc bị Hải Đăng sỉ vả thậm tệ thật sự Diệu Anh rất muốn biện minh , rất muốn hét lên và tát vào cái bản mặt chó chết dám chửi cô .
Nhưng bây giờ , Diệu Anh không muốn giải thích gì cả , cậu muốn hiểu sao , cô không quan tâm , tùy cậu cả thôi !
– Tôi xin lỗi ! – Hải Đăng nhìn Diệu Anh , không kiềm được xót xa .
– …
– Tôi lại thất hứa rồi phải không ?
– …
– Đã hứa cậu nói gì tôi cũng tin , vậy mà lúc cậu muốn thanh minh ,
tôi lại chẳng nghe . Tôi hứa tôi sẽ tin cậu , nhưng tôi đã không làm vậy , tôi tin lời của người khác . Bây giờ cậu nói hết đi , tôi tin , nhất
định tin !
Lúc này , Diệu Anh thật sự muốn kể hết cho cậu nghe lắm chứ , chỉ tiếc rằng , trong khoảnh khắc , nói gì cũng thành sai .
– Cậu không cần phải CỐ GẮNG để tin tôi . Ngay từ đầu đã chẳng có niềm tin thì đừng hứa . Lời hứa này xem như tôi nghe !