Lẽ ra ngay từ đầu ba mẹ Hải Đăng muốn tất cả mọi người đến ở nhà của họ nhưng Diệu Anh cảm thấy ngủ ngoài khách sạn tiện hơn nên ba mẹ Diệu
Anh, Quỳnh Giao và Diệu Anh thuê khách sạn ở. Còn vợ chồng Hoàng Thanh
Liên và Hải Đăng ở nhà riêng của họ.
Diệu Anh về tới khách sạn đã là chín giờ tối rồi, cũng may trước đó
Hải Đăng và Diệu Anh có ghé qua quán ăn bên ngoài ăn tối. Giờ Diệu Anh
chỉ việc leo lên giường và ngủ thôi. Nhưng Quỳnh Giao không cho Diệu Anh cơ hội làm việc đó.
Đây là lần đầu tiên trong thời gian qua Quỳnh Giao chủ động đến tìm
Diệu Anh. Lúc mới đến đây ba mẹ Diệu Anh có ý định thuê phòng đôi cho cô và Quỳnh Giao nhưng Diệu Anh nhất quyết không chịu, việc cớ là cả hai
người đều lớn cả, cần phải ở phòng riêng. Vĩ Hạ thấy là lạ nhưng cũng
không hỏi kĩ làm gì, chuyện của tụi nhỏ đôi khi người lớn không nên xen
vào.
– Mày sang đây tìm tao có việc gì?
Nhìn vẻ mặt của Quỳnh Giao chắc là chẳng có chuyện gì hay ho, kiểu này hẳn không phải là muốn làm hòa với Diệu Anh rồi.
Nhưng mà… lần này hình như Diệu Anh nghĩ sai?
– Về trễ vậy?
Giọng điệu của Quỳnh Giao rất bình thường, giống như hai người chưa
từng có chuyện gì xảy ra. Quỳnh Giao ngồi xuống giường, kế bên cạnh chỗ
Diệu Anh đang nằm. Tầm mắt vô tình lướt qua chiếc lắc tay lạ mắt của
Diệu Anh, đây là lần đầu tiên Quỳnh Giao thấy chiếc lắc tay này. Hơn nữa trước giờ Diệu Anh chưa bao giờ đeo trang sức trên tay, theo lời của
Diệu Anh như vậy rất vướng víu. Vậy thì lí do gì khiến Diệu Anh đeo
chiếc lắc tay này? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt lắm sao?
– Ừ, tao ăn tối ở ngoài luôn.
Nhắc đến ăn tối mới nhớ Quỳnh Giao vẫn chưa có gì bỏ bụng. Buổi tối
cả bốn người lớn đều ra ngoài ăn, không có Hải Đăng và Diệu Anh nên
Quỳnh Giao ngại đi với họ, đâm ra ôm bụng đói ở khách sạn luôn. Nhưng
điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, mối quan tâm lớn nhất của
Quỳnh Giao là chiếc lắc tay của Diệu Anh.
– Lắc tay này, ở đâu vậy?
Theo phản xạ Diệu Anh thu tay lại, đặt ở sau đầu, hành động này trong mắt Quỳnh Giao chẳng khác nào là chột dạ.
– Lúc nãy có đi ngang qua một cửa hàng trang sức, thấy đẹp nên mua thôi.
– Vậy sao? Không phải mày rất ghét mấy thứ trang sức này sao?
Diệu Anh nhíu mày, đứng dậy rời khỏi giường. Giọng điệu của Quỳnh Giao thật khiến cô cảm thấy chán ghét.
– Con người không phải lúc nào cũng như nhau, đến một lúc sẽ phải thay đổi.
– Ý mày là mày thay đổi? Hay là tao?
– Cả hai.
Phải, cả hai! Diệu Anh và Quỳnh Giao đều đã không còn như trước.
Ngay chính Diệu Anh cũng biết bản thân mình không còn như trước nữa. Lắc tay sao? Diệu Anh chưa từng nghĩ mình sẽ đeo thứ này vào tay, vậy mà
khi Hải Đăng đeo cho cô Diệu Anh mới cảm thấy hóa ra mình không ghét
trang sức đến thế. Hơn ai hết, Diệu Anh biết tại sao cô cảm thấy như
vậy, có lẽ Diệu Anh đã hiểu rất rõ tình cảm của mình rồi.
Quỳnh Giao của bây giờ cũng không còn là người bạn thân Diệu Anh tin tưởng nhất ngày xưa. Bởi ở giữa hai người có một Hải Đăng. Vì Hải Đăng, Quỳnh Giao có thể bỏ qua tình bạn lâu năm để nghi ngờ Diệu Anh, cãi vã
với Diệu Anh… Thậm chí vì Hải Đăng, Quỳnh Giao có thể hại Diệu Anh.
Những gã đàn ông đáng ghê tởm từng đụng chạm Diệu Anh, cô biết đó là do
Quỳnh Giao đưa tới. Có phải rất thắc mắc làm sao Diệu Anh biết? Đơn giản thôi, trong lúc bản thân cảm thấy tủi nhục nhất, bên cạnh có người nói
:” Đừng làm hại nó, chỉ cảnh cáo cho nó biết sợ thôi, nếu không con bé
Mai Quỳnh Giao sẽ không đưa đồng nào đâu. ” Xen trong cảm giác nhục nhã
đó chính là tuyệt vọng, tuyệt vọng vì Diệu Anh phát hiện ra chính người
bạn thân cô tin tưởng nhất lại là người đứng phía sau gián tiếp làm ra
những chuyện này. Cái tên đó đến cuối đời Diệu Anh không thể quên được,
và cô cũng không bao giờ quên việc Quỳnh Giao đã làm.
Nhưng khi gặp lại Quỳnh Giao rồi, bắt gặp ánh mắt Quỳnh Giao nhìn
Hải Đăng rồi Diệu Anh lại không thể hận cô, càng không thể hận Hải Đăng. Tất cả, tất cả cũng vì một chữ ” yêu ” mà ra. Rất may mắn ngày hôm đó
Hải Đăng cùng Sarah đến kịp thời, ngoài cái áo bị rách ra Diệu Anh không mất gì cả. Nếu đã như vậy tại sao Diệu Anh không thử tha thứ cho Quỳnh
Giao một lần? Chính vì Diệu Anh nghĩ như vậy nên chuyện đó cô đã không
truy cứu với Quỳnh Giao, xem như không biết gì.
Mãi đến khi Quỳnh Giao vì Hải Đăng ghen tuông bừa bãi, Diệu Anh lúc đấy mới hiểu: Giữa hai người, niềm tin đã không còn nữa…
Vì Diệu Anh đang mãi suy nghĩ nên không hề biết điện thoại có tin
nhắn, đến khi Quỳnh Giao tức giận ném điện thoại vào tường Diệu Anh mới
hoàn hồn. Ánh mắt Diệu Anh rất khó tin nhìn Mai Quỳnh Giao, cô vừa làm
gì vậy? Ném điện thoại của Diệu Anh vào tường sao? Vì lí do gì Quỳnh
Giao có thể làm thế?
– Tại sao mày phải nói dối tao? Tại sao? Tại sao hả?
Quỳnh Giao tiến đến nắm lấy hai bả vai của Diệu Anh, bóp chặt khiến
cô rên lên đau đớn. Diệu Anh không nghĩ Quỳnh Giao dùng sức lớn đến thế. Dù vậy Diệu Anh không hề phản kháng, cô chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt
Quỳnh Giao, nhẹ tênh trả lời.
– Vì tao không muốn mày phải buồn.
Với trí thông minh của Diệu Anh cô biết Quỳnh Giao vừa xem gì trong
điện thoại của cô, có lẽ là một tin nhắn nào đó, người gửi hẳn là Hải
Đăng mới có thể khiến Quỳnh Giao phát điên lên như vậy.
– Lời mày nói nghe thật chói tai. Mày sợ tao buồn sao? Mày có lo lắng sao?
Diệu Anh mà lo lắng cho Quỳnh Giao sao? Nực cười quá vậy! Lo lắng
cho Quỳnh Giao mà lại nhận quà của Hải Đăng? Rõ ràng Diệu Anh là người
đầu tiên biết Quỳnh Giao có tình cảm với Hải Đăng, vậy mà chính Diệu Anh cũng là người chia cách Quỳnh Giao và Hải Đăng.
– Đủ rồi, Mai Quỳnh Giao! Tao nói mày suy nghĩ nhưng có lẽ mày vẫn
chưa suy nghĩ gì cả. Mày đã lãng phí cả một thời gian qua rồi… Ok, được
thôi. Cứ tiếp tục suy nghĩ lại mọi chuyện đi rồi đến nói chuyện với tao, bao lâu cũng được.
Diệu Anh đã quá mệt mỏi rồi, cô không muốn tiếp tục đôi co vô ích nữa.
– VŨ HOÀNG DIỆU ANH! TẠI SAO MÀY KHÔNG GIẢI THÍCH? CHẲNG PHẢI MÀY MỚI LÀ NGƯỜI SAI SAO?
Phải, điều Quỳnh Giao cần nhất bây giờ chính là lời giải thích từ
Diệu Anh. Mặc kệ đúng sai, giả dối chỉ cần Diệu Anh giải thích Quỳnh
Giao tình nguyện tin, bởi vì cô vẫn còn chút tin tưởng Diệu Anh không
phải người đâm sau lưng bạn bè, bởi vì cô biết sự thật có khi còn đau
lòng hơn, nên chỉ cần Diệu Anh bịa đại một lí do cũng được.
– Tao không làm gì sai cả, vậy tại sao phải giải thích?
– Lí do Hải Đăng tặng mày chiếc lắc này là gì? Có ý gì hả?
– MAI QUỲNH GIAO, ĐỦ LẮM RỒI! MÀY HỎI LẮC TAY CÓ Ý NGHĨA GÌ HẢ, ĐÓ LÀ QUÀ SINH NHẬT CỦA TAO. THAY VÌ Ở ĐÂY GHEN TUÔNG VỚI TAO VẬY MÀY HÃY THỬ HỎI XEM MÀY CÒN XEM TAO LÀ BẠN KHÔNG? MÀY NHỚ SINH NHẬT CỦA TAO Ư? CHẮC LÀ KHÔNG RỒI! MÀY CHẲNG NHỚ GÌ CẢ NGOÀI TÊN HẢI ĐĂNG KIA.
Diệu Anh bỏ ra ngoài ngay sau khi nói mấy câu đó, cô không muốn ở
trong đó lâu thêm nữa. Loại không khí này khiến cô vô cùng buồn bực, cô
không muốn cãi nhau với Quỳnh Giao, một chút cũng không muốn.
Quỳnh Giao ngồi phịch xuống đất, thất thần nhìn theo bóng dáng của
Diệu Anh. Sinh nhật sao? Quỳnh Giao run rẩy cầm điện thoại xem lịch,
mười tháng sáu, ngày mai? Thì ra là vậy. Lần này cô sai rồi, sai trầm
trọng rồi!
Ở gần khách sạn có tổ chức một buổi chợ đêm, không còn cách nào khác Diệu Anh đến đó luôn. Người đi chợ đêm rất đông, vì vậy không khí càng
trở nên nóng nực và ngột ngạt hơn. Ở đây toàn những người có đôi có cặp
đi với nhau, chỉ một mình Diệu Anh lang thang cô đơn. Trong người cô
chẳng có điện thoại cũng chẳng có ví tiền. Thậm chí dưới chân Diệu Anh
còn không có một đôi dép.
Đi qua đi lại mấy gian hàng khiến dạ dày Diệu Anh bắt đầu réo inh
ỏi, ở đây toàn những món ăn vặt có hại cho sức khỏe nhưng nhìn rất ngon
mắt. Nếu là bình thường Diệu Anh sẽ nghĩ ăn một chút cũng không sao rồi
lao đầu vào ăn. Bây giờ cô cũng rất muốn ăn, khổ nỗi không có đồng nào
trong người.
Diệu Anh chần chừ mãi ở trước gian hàng xúc xích chiên, hay là vào
mua một xiên? Không được, không được, tiền không có đòi ăn gì chứ! Diệu
Anh vuốt ve cái bụng một hồi, quyết tâm đi về phía trước. Cô không được
thèm ăn như vậy, ăn lúc khuya rất dễ mập, mập lên rồi sẽ rất xấu. Gian
hàng tiếp theo lọt vào mắt Diệu Anh là một gian hàng trang sức, Diệu Anh khẽ liếc mắt nhìn chiếc lắc tay, nó chính là nguyên nhân khiến cô và
Quỳnh Giao cãi nhau dữ dội như vậy.
Ánh mắt Diệu Anh lướt qua tủ kính một hồi, chợt dừng lại ở chiếc
đồng hồ đeo tay trong cùng. Là một đồng hồ nam. Nhìn qua thôi cũng biết
là kiểu đồng hồ của Georg Jensen, nhưng ở chợ đêm mà có loại đồng hồ này chỉ có thể là hàng fake. Không hiểu vì lí do gì Diệu Anh muốn tiến lên
xem thử, còn chưa đi được bước thứ hai cánh tay đã bị ai đó giật ngược lại phía sau, ngay sau đó một mùi hương nam tính quen thuộc xộc vào cánh mũi.
Khóe mắt Diệu Anh bỗng chốc phiếm hồng, tại sao là cậu? Tại sao cậu
lại xuất hiện trong lúc Diệu Anh chật vật nhất chứ? Giây phút này Diệu
Anh thực trông chờ một người khác xuất hiện, ít nhất không phải là cậu,
Diệu Anh không muốn cậu trông thấy bộ dạng thảm thương của mình hiện
tại.
– Tại sao lại ra ngoài giờ này?
Hải Đăng rất lo lắng cho cô, vòng tay mỗi lúc một siết chặt hơn. Khi nãy nhắn tin cho Diệu Anh cô không trả lời, gọi cũng không nghe máy.
Đến khách sạn tìm Diệu Anh lại không thấy cô ở trong phòng, trong lúc
hoảng loạn Hải Đăng chỉ biết chạy xung quanh tìm kiếm cô. May mắn thay
Hải Đăng đã có quyết định đúng đắn khi vào khu chợ đêm này. Hải Đăng
càng ôm càng khiến Diệu Anh ngạt thở, cô đấm đấm vài cái trên lưng cậu
đòi tự do.
– Tôi sắp chết ngạt vì cậu rồi đây.
Hải Đăng cười hì hì xoa đầu Diệu Anh, cũng tại cậu kích động quá.
Ánh mắt Hải Đăng quét từ trên xuống dưới cả người Diệu Anh, cuối cùng
dừng lại ở hai bàn chân trống trơn của cô, gương mặt trở nên lạnh toát.
– Dép đâu?
– Quên mang.
Diệu Anh cũng cúi xuống nhìn chân mình, ngượng chín mặt, hình tượng
của cô đã sụp đổ hoàn toàn rồi. Hải Đăng đánh mắt nhìn xung quanh, lập
tức kéo Diệu Anh đến một gian hàng giày dép. Cậu không hề để cô chọn
lựa, trực tiếp mua cho Diệu Anh đôi dép bông thỏ hồng. Diệu Anh vừa nhìn đến màu hồng đã chán ghét ra mặt, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào
khác, đành phải mang vào. Hải Đăng một lần nữa nhìn khắp người cô, che
miệng cười, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Diệu Anh không biết nên nói gì để chữa ngượng, liền đẩy Hải Đăng
sang một bên đi về phía trước. Cô muốn đến xem chiếc đồng hồ đó một
chút.