Mấy ngày trôi qua cả hai gia đình đi rất nhiều nơi, chơi cũng rất vui. Hầu như khắp Đà Nẵng không có nơi
nào họ chưa từng đặt chân đến. Quỳnh Giao và Diệu Anh cũng làm hòa trở
lại, là do Quỳnh Giao chủ động xin lỗi, sau đó đãi Diệu Anh một bữa ăn
vặt nhiều đến phát ngán xem như quà sinh nhật muộn. Kiểu người như Diệu
Anh thực sự không thể giận ai quá lâu, chỉ cần đối phương chịu nhận lỗi
cô nhất định sẽ bỏ qua không do dự. Đối với Quỳnh Giao là thế, Hải Đăng
cũng vậy, không một ai khiến Diệu Anh giận lâu thật lâu được.
Cuối cùng cũng đến ngày họ trở về, Diệu Anh đang ở trong phòng dọn
dẹp quần áo lại phát hiện thiếu gì đó. Cô đứng thẳng người đánh mắt nhìn quanh phòng, không có gì lạ, cuối cùng ánh mắt Diệu Anh quét khắp người cô, dừng lại ở cổ tay trái trống trơn. Lắc tay của Diệu Anh? Biến đâu
mất rồi?
Diệu Anh hoảng hốt lục lọi khắp căn phòng, thậm chí mọi ngõ ngách cô
đều kiểm tra rất kĩ. Va li quần áo xấu số bị Diệu Anh đổ hết ra ngoài,
cô kiểm tra từng túi áo khoác, túi quần, vẫn không thấy lắc tay đâu. Rốt cuộc lắc tay của Diệu Anh đang ở đâu? Chẳng lẽ nó mọc chân tự đi sao?
– Diệu Anh, sắp đến giờ ra sân bay rồi, sao cậu mãi vẫn chưa xong vậy?
– Gần xong rồi, đợi tôi một chút.
Xem ra Hải Đăng và ba mẹ của cậu đã đến phòng của ba mẹ Diệu Anh chờ
sẵn rồi, lúc nào cũng vậy, sao Diệu Anh luôn là người trễ nhất thế nhỉ?
Diệu Anh tranh thủ thời gian tìm lại một lần nữa, lần này còn kĩ hơn ban nãy rất nhiều, vậy mà vẫn không thấy đâu. Thôi xong, lắc tay đó Diệu
Anh mới đeo được có mấy ngày đã mất rồi. Khổ thế chứ lị! Rõ ràng chỉ có
lúc tắm Diệu Anh mới tháo ra thôi, nhưng lúc nào cô cũng để trên bàn
uống nước mà, sao có thể mất được hay thế?
Đành chịu thôi, không tìm được Diệu Anh cũng không còn cách nào khác. Cô tiếc nuối thu dọn lại quần áo, xong hết tất cả rồi mới nhìn lại khắp căn phòng, lắc tay có thể ở đâu? Lần này đến lượt Quỳnh Giao bên ngoài
réo rắt, Diệu Anh đành vội vã mang theo chìa khóa đóng cửa phòng lại.
Trước mặt Hải Đăng và mọi người Diệu Anh luôn mặc áo tay dài, mặc dù
thời tiết khá nóng nực. Mấy lần Hải Đăng định hỏi nhưng lại thôi, quần
áo của Diệu Anh, cô thích mặc thế nào cậu không cấm được. Kì lạ là từ
đầu đến giờ Diệu Anh có vẻ như đang tránh mặt Hải Đăng, cô không hề đi
gần cậu, cũng rất ít khi mở miệng. Thậm chí lên máy bay Diệu Anh lập tức đến ngồi bên cạnh Quỳnh Giao, bỏ mặc Hải Đăng ngồi một mình.
Suốt hơn một tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay cứ chốc chốc Hải Đăng
lại nhìn sang Diệu Anh, cố gắng tìm ra điểm khác lạ nào đó. Nhưng vẫn
không có, Diệu Anh rất an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, có vẻ cô đang mệt?
Bên ngoài nhìn vào có thể hiểu lầm Diệu Anh đang ngủ nhưng thật sự cô đang đấu tranh suy nghĩ rất dữ dội, tất cả đều vì lắc tay đáng ghét đó. Rõ ràng Diệu Anh để nó ở trên bàn, sau đó cô đi tắm, lúc trở ra Diệu
Anh không để ý đã mất hay chưa nhưng suốt từ lúc đó đến khi Diệu Anh
phát hiện không còn lắc tay trên bàn hay trên tay nữa cô cũng không hề
ra khỏi phòng. Haizzz, đúng là đau đầu, đau đầu quá mà!
Diệu Anh về đến nhà rồi lên thẳng phòng luôn, không hề nói với ai lời nào. Có người kia lo lắng, cũng theo cô lên phòng, ù uôi, người gì đâu
tự nhiên thấy sợ. Diệu Anh liếc mắt nhìn Hải Đăng, sao cậu ta không ra
ngoài cho cô thay đồ chứ, nóng nực quá à!
– Có chuyện gì cậu nói nhanh tí đi.
– Bệnh à?
Hải Đăng là quan tâm nên mới hỏi thôi, thế mà thấy Diệu Anh nhăn mặt
mới gớm chứ! Thậm chí còn không trả lời hay gật đầu, lắc đầu một cái,
Diệu Anh nằm luôn ra giường xem như không nghe không thấy gì cả. Người
nào đó thấy thái độ của Diệu Anh chẳng những không tức giận mà càng lo
lắng hơn, cậu đến gần cô, nắm lấy cánh tay của Diệu Anh lay lay, hỏi
han.
– Cậu bị sao vậy? Đau đầu, đau bụng hay như nào? Nói đi để tôi còn mua thuốc…
Lời nói còn chưa dứt Hải Đăng đã phát hiện ra một chuyện, cổ tay trái cậu đang nắm, không hề có lắc tay. Diệu Anh thấy Hải Đăng im lặng mới
quay lại xem sao, ai ngờ mặt của cậu chẳng khác gì bôi nhọ xoong lên,
đen như đít nồi. Tự dưng Diệu Anh cảm thấy chột dạ ghê gớm, lúc này mới
để ý Hải Đăng vẫn còn nắm cổ tay cô, càng lúc càng chặt hơn, nơi đó đau
quá đi mất!
– Lắc tay đâu?
~~~~~
Au có viết vài truyện mới mà vẫn chưa có nhiều người nhận xét, bạn nào rảnh vào đọc hộ giúp au nhé! Cám ơn nhiều
Thân ái – PhThao_CHH.
~~~~~
Chưa bao giờ Diệu Anh nghe được giọng nói lạnh lẽo đến vậy, càng
không ngờ hơn giọng nói đó là từ Hải Đăng mà ra. Thôi xong rồi, cuộc đời Diệu Anh coi như đã định sẵn kết thúc! Chắc chắn Hải Đăng giận lắm đây, ánh mắt nhìn Diệu Anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi.
– Tôi… tôi…
– Nói!
Diệu Anh càng ấp úng càng khiến Hải Đăng bực bội, rõ ràng cô đã hứa
sẽ không tháo lắc tay ra? Vậy mà bây giờ trên tay trống trơn, không hề
thấy lắc tay cậu tặng đâu cả.
– Tôi… lỡ làm mất rồi! Tôi có thể đền cho cậu mà, bao nhiêu cũng
được, chỉ cần nói giá tôi sẽ cắt tiền tiêu mấy tháng để trả cho cậu.
Đã giải thích nửa ngày rồi mà người đối diện vẫn không trả lời gì cả, chỉ nhẹ nhàng buông tay Diệu Anh rồi ra ngoài. Một lát sau Hải Đăng
quay lại với cái khăn mặt trên tay, cậu không hề đưa cho Diệu Anh mà
đích thân lau mặt giúp cô.
– Ấy ấy… để tôi…
– Im nào!
Nhìn bộ dạng Hải Đăng rất nghiêm túc, hại Diệu Anh chẳng dám hó hé
nửa lời, sợ chọc giận Hải Đăng thì tiêu. Người nào đó thấy Diệu Anh rất
ngoan ngoãn cũng chỉ biết thở dài, ai bảo cậu quá mềm lòng, trách cô mấy câu cũng không làm được. Lau mặt xong rồi Hải Đăng ra ngoài lần nữa,
nhưng rất lâu vẫn chưa quay lại. Diệu Anh nghĩ chắc cậu bực quá nên về
rồi, cô cởi áo khoác ngoài ra, lấy tay phe phẩy mấy cái, nóng ơi là
nóng. Cũng may về Hà Nội đỡ hơn Đà Nẵng, Diệu Anh mà ở Đà Nẵng mấy hôm
nữa chắc đen như cục than mất.
Vừa vươn tay lấy điều khiển ti vi thì người nào đó bưng cốc nước cam
đến, không nói không rằng đưa cho Diệu Anh. Aisss, cái con người kì lạ,
giận lên rồi tự nhiên trở nên kiệm lời thế đấy. Có một câu :” Uống nước
cam đi ” cũng không thèm nói ra, cứ như đang diễn kịch câm không bằng.
Chẳng biết Hải Đăng tìm đâu ra mấy trái cam nữa, vì cả tuần đi chơi nên
Diệu Anh vẫn chưa đến siêu thị mua trái cây với thức ăn gì cả. Rõ ràng
trước khi đi chơi Diệu Anh đã kiểm tra lại thức ăn trong tủ lạnh, xác
định không còn gì có thể hư hỏng cô mới đi, lúc đó làm gì có trái cam
nào?
– Giận à?
Ai đó nghe rồi mà không trả lời, im như thóc.
– Này, nói gì đi chứ. Tôi không có ý giấu cậu đâu, chỉ sợ nói ra cậu lại giận như này đây.
Vẫn không trả lời.
Tức thế chứ lị! Thường thì Diệu Anh chỉ thấy con trai mới phải dỗ con gái thôi, giờ thì ngược lại đây. Hải Đăng đảm nhận vai giận dỗi, Diệu Anh lại phải vào vai kẻ dỗ dành. Nghĩ thôi đã thấy ngược đời rồi.
– Này, cậu lớn lắm rồi sao còn giận dỗi trẻ con thế hả?
– Hay là cậu tiếc tiền? Tôi đã bảo sẽ trả lại cho cậu mà.
– Tôi hết cách với cậu rồi đấy!
– Tôi thật sự không cố ý làm mất nó đâu, chỉ là… không biết tại sao tự dưng nó mất thôi à.
– Vẫn còn giận à?
– …
Diệu Anh cứ như đang độc thoại vậy, có mỗi cô nói chuyện luôn miệng
thôi. Còn người kia vẫn không có phản ứng gì, mắt cứ nhìn cô chòng chọc
như nhìn tội phạm vậy. Haizzz, Diệu Anh biết Diệu Anh sai rồi, cần gì phải giận dai thế chứ?
Được một lát Diệu Anh không biết nói gì nữa Hải Đăng mới đứng lên, cô không nhìn nhưng cảm giác được chỗ nệm bên cạnh bị lún xuống, chắc chắn là do Hải Đăng ngồi xuống rồi. Quen nhau lâu như vậy Diệu Anh mới biết
Hải Đăng rất bạo lực nha, hết véo má cô lại cốc trán, búng tai đủ kiểu,
rõ là đau luôn. Hải Đăng ác độc định ăn hiếp Diệu Anh thêm chút nữa
nhưng nhìn đến cái trán đo đỏ với hai má hồng hồng lại thấy thương nên
thôi, chuyển sang vò đầu Diệu Anh thật mạnh.
– Có tí đồ giữ cũng không xong.
– …
Người ta nói đúng mà, nên Diệu Anh im lặng gật đầu thôi, không phản bác gì cả.
– Lắc tay còn giữ không được những cái khác giữ sao nổi?
Cơ mà cái này là sai nha, trước giờ Diệu Anh chưa làm mất cái gì ngoại trừ lắc tay đó thôi. Cô giữ đồ tốt lắm nha!
– Ai nói chứ? Tôi rất ít khi làm mất đồ nhé!
– Thế sao lại làm mất lắc tay? Không thích nên không giữ chứ gì?
Hải Đăng mặt hầm hầm nhìn Diệu Anh, trông rất đáng sợ đấy! Gớm, người gì đâu ích kỉ quá chừng, có tí chuyện mà giận nãy giờ chưa nguôi.
– Lúc nãy mang áo khoác là sợ tôi thấy hả?
Diệu Anh gật đầu, sự thật đúng là thế mà. Nếu không phải như vậy cô
đã không ngu dại gì mà rước cái nóng vào thân. Hải Đăng lại xoa đầu cô,
kiểu như ngứa tay hay sao ấy.
– Này, tôi hỏi nhé. Lắc tay bé tí giữ không được thế sau này người yêu… à không, chồng cậu làm sao giữ nổi hả?
Ơ cái gì thế? Liên quan nhể? Đang nói chuyện lắc tay sao tự dưng nhảy vọt qua người yêu với chả chồng con rồi.
– Giữ làm gì? Người tôi yêu không bao giờ lăng nhăng đâu.
Ngoài mặt vẫn lạnh như tiền vậy thôi chứ trong lòng Hải Đăng sớm đã
nở hoa rồi. Trong từ điển của Hải Đăng không hề có hai chữ ” lăng nhăng ” , chẳng phải rất thích hợp với tiêu chuẩn của Diệu Anh rồi sao?
– Không cần tỏ ra tội lỗi như vậy làm gì. Để tôi mua lại cái khác.
Ôi cái con người quái đản thế? Chẳng phải vừa rồi giận dỗi vì Diệu
Anh làm mất lắc tay sao? Thế mà bây giờ không bắt cô đền còn bảo sẽ mua
cái mới nữa chứ. Khó hiểu dễ sợ!
– Không cần đâu.
– Tôi nhớ trong chuyện này là cậu sai mà, sao hả? Còn muốn cãi gì nữa?
Ặc, Hải Đăng nói thế Diệu Anh cũng chẳng dám phản bác luôn. Thôi thì người ta quyết thế nào cô làm theo cái đấy.
Buổi tối mẹ Diệu Anh đích thân vào bếp, mời cả gia đình Hải Đăng ở
lại ăn cơm. Cả hai gia đình xem ra rất hợp nhau, trò chuyện rôm rả suốt
buổi cơm. Chỉ có ba đứa trẻ là ngoan ngoãn ngồi ăn, thi thoảng người lớn hỏi đến mới trả lời. Chẳng biết có ai để ý hay không từ đầu đến cuối
thức ăn trong bát của Diệu Anh đều là do Hải Đăng gắp cho.