Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 54



Lần đầu Hải Đăng nấu ăn nên cảm thấy rất hồi hộp lẫn tò mò về món ăn của cậu. Điều đặc biệt là Hải Đăng rất muốn Diệu Anh là người đầu tiên nếm thử món ăn đầu tiên này. Nhưng mà đợi mãi vẫn chưa thấy Diệu Anh làm gì, cô chỉ ngẩn ngơ nhìn vào đĩa thức ăn, đứng như trời trồng. Bất quá Hải Đăng lấy đũa gắp cho cô miếng đậu hũ luôn, dâng đến tận miệng rồi mà Diệu Anh vẫn không có phản ứng gì.

– Này, há miệng ra.

Ma xui quỷ khiến làm sao Diệu Anh há miệng ngay sau đó, miệng nhai ngon lành miếng đậu hũ. Thôi xác định cơm mẹ nấu rồi, món này thực sự rất ngon! Đã phóng lao phải theo lao thôi, dù sao Diệu Anh thua rồi nên ăn thêm miếng nữa cũng chẳng mất mát gì. Diệu Anh giật lấy đôi đũa từ tay Hải Đăng, gắp tiếp miếng sườn. Thật sự con gái như Diệu Anh rất ga-tô với bạn Hải Đăng đấy, con trai gì đâu học giỏi đã đành, tốt tính nấu ăn cũng rất ngon nữa chứ.

Ở phía đối diện Hải Đăng rất trông chờ vào nhận xét của Diệu Anh. Một lúc sau cậu thấy cô bĩu mô rất khinh thường, chỉ vậy thôi cũng khiến tâm trạng hào hứng của Hải Đăng tụt dốc không phanh. Nhìn gương mặt thất vọng của Hải Đăng không khỏi khiến Diệu Anh phì cười.

– Gì thế? Ngon mà.

– Thật chứ?

Phải nói Diệu Anh là người có khả năng khống chế cảm xúc vui buồn của Hải Đăng, chỉ một câu của cô thôi đã khiến cậu vui lên trông thấy. Nhận được cái gật đầu khẳng định từ Diệu Anh cậu liền nở nụ cười ranh ma.

– Cậu thua tôi rồi nhé!

– Ô kê thôi, cậu muốn tôi làm gì?

– Trước hết phải ăn hết những gì tôi nấu.

Có ba điều lận mà, Hải Đăng tha hồ mà xài. Diệu Anh nhún vai xem như không có gì, mà thật ra cũng chẳng có gì thật. Yêu cầu như vậy quá đơn giản, đó cũng là một bữa ăn, vừa có thể lấp đầy dạ dày lại không làm hại vị giác của Diệu Anh. Điều kiện đầu tiên không có gì bất lợi cho Diệu Anh cả. Hai người ngồi vào bàn ăn, lúc nãy Diệu Anh có lên lầu gọi Quỳnh Giao rồi nhưng hình như cô đã ra ngoài. Xem ra Diệu Anh rất thích những món Hải Đăng nấu, lúc ăn cô cũng không tiếc lời khen ngợi.

– Tương lai cậu có thể trở thành một người chồng tốt đấy.

Không biết tại sao Diệu Anh lại nói ra câu đó nữa, chắc có lẽ cô buột miệng thôi. Vừa nghe vậy Hải Đăng sững người một chút, sau đó mới kiên định đáp lại.

– Tôi sẽ không để vợ con của mình bị bỏ đói đâu.

Nhất định là thế rồi. Chỉ cần vợ cậu muốn, Hải Đăng sẽ đảm nhận luôn vai trò nội trợ của gia đình. Diệu Anh nghe vậy chỉ biết cười, cô biết Hải Đăng tương lai sẽ là một người đàn ông tốt, nhất định sẽ chăm sóc vợ con rất chu đáo.

Đang lúc hai người ăn rất vui vẻ Diệu Anh nhận được điện thoại. Là một người bạn của Duy Bảo, hình như Duy Bảo có chuyện gì đó, mặc dù không biết tại sao họ lại gọi cho Diệu Anh nhưng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng cho Duy Bảo. Diệu Anh chỉ nói có việc bận rồi cầm lấy áo khoác rời khỏi nhà, món ăn trên bàn cô còn chưa ăn hết, ngay cả phản ứng của Hải Đăng sau khi nghe Diệu Anh nói cô cũng không kịp nhìn thấy.

Bọn họ hẹn Diệu Anh ở một quán nhậu gần trường, chuyện bạn bè tụ tập ăn uống trong hè cũng là bình thường thôi. Nhưng điều Diệu Anh không ngờ đến là bộ dạng say khướt của Duy Bảo, trông thảm thương làm sao. Bạn của Duy Bảo nói số một trong điện thoại của cậu là Diệu Anh nên họ gọi luôn. Bây giờ họ còn có việc bận nên nhờ Diệu Anh đưa Duy Bảo về nhà, địa chỉ nhà Diệu Anh đã nắm trong tay rồi, cũng là bạn bè quen biết nên Diệu Anh nhận lời.

Thật sự là thân hình Duy Bảo rất cao lớn, Diệu Anh so với cậu lại rất nhỏ bé. Phải cố gắng lắm Diệu Anh mới dìu Duy Bảo ra khỏi quán được. Đột nhiên Duy Bảo gạt tay Diệu Anh ra, cậu cố gắng đứng thẳng người lại nhưng vẫn còn lảo đảo, lời nói thốt ra khỏi miệng có chút mơ màng.

– Là Diệu Anh, phải không?

– Ừ, tôi đây. Sao cậu biết?

Diệu Anh chủ động tiến đến hướng Duy Bảo, cô chỉ sợ cậu đứng không vững, ngã rồi lại khổ thân cô.

– Là nhờ mùi hương. Trên người cậu có mùi gì đó rất thơm, hình như là tóc, cũng có thể là cơ thể.

Đối với Duy Bảo điều cậu thích nhất ở Diệu Anh là mùi hương xuất phát từ người cô, có lẽ cậu đã mê luyến mùi hương này. Sau đó mới là con người của Diệu Anh, cô tốt bụng, học giỏi, lại rất dễ thương. Có thể nói ngay từ lần đầu gặp mặt ở buổi học chuyên hai lớp Duy Bảo đã bị Diệu Anh hớp hồn.

– Được rồi, cậu bớt nói nhảm giúp tôi đi. Để tôi đưa cậu về.

Vì nhà Duy Bảo khá gần chỗ này nên Diệu Anh quyết định hai người sẽ đi bộ về. Một tay Duy Bảo khoác qua vai Diệu Anh, vì Duy Bảo vẫn còn chút ý thức sót lại nên sức nặng cơ thể cậu không đặt toàn bộ lên người Diệu Anh, nếu không cô sẽ chết mất. Đi được nửa đường sấm chớp bắt đầu nổi lên, cơn mưa cũng nhanh chóng kéo đến. Diệu Anh chỉ kịp kéo Duy Bảo vào mái hiên nhà gần đó trú tạm, chỉ còn cách đợi cơn mưa này hết mới về nhà được. Cơn mưa này rất lớn, không biết bao giờ mới tạnh nữa. Duy Bảo ngồi dưới mái hiên dần trở nên mơ màng, đầu cậu vô thức dựa lên vai Diệu Anh, cô biết cậu mệt lắm rồi nên cũng không phản kháng.

– Diệu Anh, tôi thích cậu. Thật sự thích cậu vô cùng!

Diệu Anh sững người, cô không ngờ mình lại được tỏ tình trong trường hợp như thế này. Không để Diệu Anh có cơ hội trả lời Duy Bảo đã nói tiếp.

– Lúc nào tôi cũng muốn được ở gần cậu nhưng rất tiếc chúng ta học khác lớp. Mỗi lần thấy cậu đi cạnh Hải Đăng tôi cảm thấy rất ghen tỵ. Đến lúc tôi nghe từ chính miệng cậu nói cậu và Hải Đăng không có gì lúc đó tôi đã mừng thầm trong lòng, tôi đã nghĩ vậy là mình còn cơ hội. Gần đây cậu lại đi chơi với Hải Đăng, có thể nói đó là khoảng thời gian thuận lợi giúp hai người tiến gần đến nhau hơn. Tôi thật sự là một kẻ thất bại, đến cả người mình yêu còn chiếm không được.

Đến lúc này rồi Diệu Anh không biết nên nói gì hơn, cô chỉ yên lặng lắng nghe.

– Diệu Anh, có thể không?

Diệu Anh ” Hả ” một tiếng đồng thời quay mặt sang nhìn Duy Bảo, đúng lúc này cô bắt gặp gương mặt gần sát của Duy Bảo, nhưng ở phía xa lại là thân ảnh đứng trong mưa, ngay sau đó người ấy quay lưng về hướng ngược lại, bỏ đi. Bóng dáng cậu ấy trong mưa, có một chút gì đó cô độc, cũng có một chút gì đó thương tâm. Chẳng hiểu vì sao tim Diệu Anh nhói lên rất đau, ánh mắt cô mải miết dõi theo bóng dáng cậu ấy. Duy Bảo nhận thấy Diệu Anh có gì đó khác lạ, bèn dõi theo ánh mắt của cô, cậu nhìn thấy người đó, là Hải Đăng.

– Duy Bảo, cậu có thể về nhà một mình không? Cậu tỉnh rượu rồi chứ?

Trông bộ dạng Diệu Anh rất gấp gáp, nhìn vậy thôi Duy Bảo đã hiểu cô muốn bỏ đi, cô muốn đến bên Hải Đăng. Cô đang muốn giải thích cho cậu ta sao? Đã đến nước này rồi dù cậu có muốn níu kéo Diệu Anh cũng không được, có để Diệu Anh ở cạnh Duy Bảo tâm trí của cô cũng không đặt vào cậu.

– Đợi tạnh mưa tôi tự về được. Cũng sắp đến nhà rồi.

Mặc dù cảm thấy rất có lỗi nhưng Diệu Anh không thể ở đây lâu hơn được nữa, cô nhất định phải đi, trái tim cô mách bảo như vậy. Diệu Anh đứng dậy chạy nhanh đi, dưới cơn mưa xối xả hình bóng cô độc của cậu ấy ẩn hiện như con dao nhọn khắc sâu vào trái tim cô, thật sự rất đau. Lặng lẽ nhìn theo Diệu Anh, hành động của cô bây giờ đã chứng tỏ ai mới là người chiếm giữ trái tim cô, và người đó, không phải là Duy Bảo rồi. Lời tỏ tình của Duy Bảo, thậm chí Diệu Anh còn chưa trả lời.

Nơi duy nhất Diệu Anh nghĩ đến bây giờ là nhà của Hải Đăng, chắc chắn cậu sẽ về nhà. Hi vọng là vậy! Diệu Anh chạy nhanh lên cầu thang, đầu óc cô bây giờ đã không còn tỉnh táo nữa, ngay cả đi bằng thang máy cô cũng không nghĩ tới. Cả người Diệu Anh ướt sũng đứng trước cửa nhà Hải Đăng, sực nhớ ra làm sao Diệu Anh vào được? Đây là cửa bằng mật mã mà?

Không còn cách nào khác Diệu Anh đập cửa rầm rầm, miệng mồm hoạt động hết công suất, mặc kệ những nhà xung quanh, bây giờ cô chỉ muốn được gặp Hải Đăng thôi. Thông qua màn hình chuông cửa trong nhà Hải Đăng có thể thấy được bộ dạng nhếch nhác của Diệu Anh lúc này, dường như cô mới ” tắm ” mưa về. Mà cậu hiện giờ cũng có khác gì cô đâu, bộ dạng có khi còn thê thảm hơn nhiều. Hải Đăng vẫn còn giận lắm, cậu định không mở cửa rồi. Nhưng khi thân thể nhỏ bé trong màn hình run lên mấy đợt, còn hắt hơi vài cái nữa, lúc đó Hải Đăng mới biết cậu căn bản không thể không quan tâm đến Diệu Anh.

– Vào đi.

Vừa mở cửa ra Hải Đăng đã lôi tuột Diệu Anh vào trong, cô cảm nhận được bộ quần áo ướt đẫm nước mưa của cậu. Chợt Diệu Anh cảm thấy khóe mắt cay cay, mấp máy môi mấy lần định nói gì đó nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Hải Đăng đã lên tiếng trước, trông bộ dạng của cô thật khiến cậu rất đau lòng, muốn đưa tay lên vuốt lại mái tóc bết nước của cô nhưng không được.

– Đến đây làm gì?

Hải Đăng vừa hỏi Diệu Anh tại sao cô đến đây ư? Cô cũng không biết nữa, cô không biết tại sao khi nhìn thấy Hải Đăng đứng trong mưa cô lại chạy đến đây. Bây giờ đã đến rồi Diệu Anh không biết nên nói gì cho hợp lí, cô chết lặng trước mặt Hải Đăng, mãi vẫn không trả lời câu hỏi của cậu. Hải Đăng ngán ngẩm nhìn Diệu Anh, sau đó bỏ vào phòng, lát sau cậu trở ra với một chiếc váy. Là váy Hải Đăng mua cho Sarah nhưng cô nhất quyết không chịu mặc, không biết có vừa với Diệu Anh không.

– Thay vào đi.

Diệu Anh hoạt động như máy móc, ngẩng đầu nhìn Hải Đăng sau đó mới cầm lấy cái váy xoay người đi. Một giây sau cô liền chạy đến trước mặt Hải Đăng, gấp gáp hỏi.

– Thế còn cậu thì sao? Về nhà lâu như tại sao cậu vẫn còn chưa thay đồ hả? Nhìn xem, sàn nhà ướt cả rồi. Không những vậy nếu như để lâu cậu sẽ bệnh đấy.

Hải Đăng sững người, cậu không biết cô lại quan tâm đến cậu như vậy đấy, chẳng biết sao hôm nay Diệu Anh lại nói nhiều đến thế.

– Lo phần cậu trước đi.

Giọng nói của Hải Đăng, so với cơn mưa ngoài kia cũng chẳng ấm hơn tí nào. Diệu Anh lủi thủi cầm váy vào phòng, thay xong rồi trở ra Hải Đăng vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo cũ. Lúc này đây cô thật sự rất bực.

– Này, cậu xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai đấy hả? Tôi đã bảo cậu…

– Vậy tại sao tôi phải nghe lời cậu?

Phải rồi, lý do gì để Hải Đăng nghe theo Diệu Anh nhỉ? Diệu Anh nghẹn họng, chẳng thể nói được gì nữa.

– Một người đến ngay cả lời hứa sẽ ăn hết bữa cơm của tôi còn không làm thì xứng đáng để tôi phải nghe theo sao? Cậu đến đây làm gì? Không phải để giải thích sao? Vậy thì nói gì đi chứ.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.