Phải thừa nhận khoảnh khắc Hải Đăng xoay người bỏ đi Diệu Anh đã
nghĩ chắc cậu hiểu lầm gì đó. Cô đến đây chính là vì muốn thanh minh cho bản thân mình. Nhưng bây giờ Diệu Anh lại phân vân, tại sao cô phải
giải thích mọi chuyện, và hơn nữa, Diệu Anh phải bắt đầu từ đâu? Diệu
Anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm Hải Đăng, tất cả giác quan của cô như
ngừng hoạt động vậy, chỉ có đôi mắt phản chiếu hình ảnh nhếch nhác, lạnh lùng của Hải Đăng.
Diệu Anh bị sao vậy? Tại sao cô lại có cảm giác đau đớn như thế này? Diệu Anh rất căm ghét ánh mắt đó của Hải Đăng, nó không nhiệt độ, chẳng có chút ấm áp nào. Thường ngày ánh mắt Hải Đăng nhìn cô lúc nào cũng có sự bông đùa, sự nhiệt tình, cũng có chút ấm áp, tại sao bây giờ lại
lạnh lẽo đến thế?
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, thời gian trôi đi càng khiến
Hải Đăng bực bội hơn, rốt cuộc Diệu Anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Cảm
nhận được sự chất vấn trong mắt Diệu Anh cậu chỉ biết lắc đầu rồi vào
phòng, rõ ràng cô không muốn giải thích, vậy còn đến đây làm gì? Chỉ để
nhìn thấy Hải Đăng rồi nhắc cậu thay đồ kẻo cảm lạnh thôi sao?
Thay đồ xong rồi Hải Đăng vẫn không nghe thấy tiếng động gì bên
ngoài, cậu hé mở cánh cửa nhìn Diệu Anh, một giây sau đã lao ra ngoài
nhanh như gió.
– Anh, Anh… cậu bị sao thế hả? Mau mở mắt nhìn tôi xem.
Chút ý thức còn sót lại khiến Diệu Anh có thể nghe được Hải Đăng
nói, nhưng miệng cô khô rát vô cùng, muốn lên tiếng cũng không được. Đầu Diệu Anh rất nặng, tựa như có những vật gì đó ngày một đè lên đầu cô
nhiều hơn. Hải Đăng sờ lên trán Diệu Anh, nóng như lửa đốt!
Giây phút này Hải Đăng không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện cậu vừa
nhìn thấy nữa, cậu chỉ biết cô bị cảm lạnh rồi, còn sốt rất cao nữa. Hải Đăng bế Diệu Anh vào giường, nghĩ bụng lúc nãy cô vẫn chưa ăn được gì
cả. Hơn nữa trong tủ lạnh cậu cũng chẳng có gì nấu được, bây giờ Hải
Đăng phải ra ngoài mua sao?
– N… nước… nước…
– Uống đi.
Có nước đi qua cổ họng giống như dòng nước mát giữa sa mạc khô cằn
vậy, Diệu Anh mở miệng nói xuôi được một chút, lúc này cô mới giải
thích. Diệu Anh hiểu ra lí do tại sao cô phải làm vậy, Diệu Anh thích
Hải Đăng và cô không muốn cậu phải hiểu lầm chuyện không có.
– Khi nãy cậu đã thấy gì?
– Những gì cần thấy.
Nếu Diệu Anh không chủ động nhắc đến Hải Đăng đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, đằng này cô lại…
– Có lẽ cậu hiểu nhầm rồi. Tôi chỉ đến quán nhậu để đưa Duy Bảo về,
do cậu ấy quá say. Dọc đường trời lại mưa nên chúng tôi mới tìm chỗ trú, chỉ vậy thôi.
” Chỉ vậy thôi ” ? Diệu Anh nói sao dễ nghe quá. Rõ ràng Hải Đăng đã nhìn thấy hai người họ hôn nhau, bây giờ từ miệng Diệu Anh lại thành
không có gì xảy ra. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Diệu Anh cậu không trả lời gì cả, cô mệt như vậy nói nhiều không tốt.
Có nhắm mắt lại không nhìn thấy Diệu Anh cũng biết Hải Đăng không hề tin cô. Phải làm sao Hải Đăng mới tin cô bây giờ, rốt cuộc cậu đã nhìn
thấy những gì?
– Tại sao cậu không tin tôi? Những gì tôi nói với cậu đều là sự thật mà.
Hải Đăng thật sự không muốn nhắc đến những chuyện đó nữa, tại sao
Diệu Anh cứ nhất quyết làm cho ra lẽ chứ? Cô sai rồi còn muốn làm cho
mình đúng?
– Sự thật? Chuyện cậu và Duy Bảo hôn nhau sao cậu không kể ra luôn, xấu hổ sao?
Diệu Anh sửng sốt, thì ra trong mắt Hải Đăng chỉ thấy như vậy. Vì
cậu thấy thế nên những lời Diệu Anh giải thích căn bản Hải Đăng không hề tin. Diệu Anh đến đây để thanh minh cho bản thân mà, nhưng cậu không
tin thì cô còn ở đây làm gì nữa?
– Tránh ra!
Diệu Anh muốn về nhà, nhưng vừa bước xuống giường Hải Đăng đã chặn
trước mặt cô, kiên quyết không cho Diệu Anh rời đi. Rốt cuộc Diệu Anh bị sao vậy chứ? Mãi rồi Hải Đăng không biết Diệu Anh nghĩ gì trong đầu
nữa, rõ ràng cô tự chạy đến đây, bây giờ lại muốn bỏ về.
– Nơi này là chỗ không người sao? Muốn đi là đi, muốn đến là đến?
– Chẳng lẽ ngay cả việc tôi muốn về cậu cũng quản sao?
– Điều kiện thứ hai, cậu ở lại đây đêm nay. Yên tâm, tôi không làm gì cậu cả, muốn trách thì trách cơ thể cậu quá yếu ớt!
Đây là lúc Diệu Anh hối hận nhất trong suốt buổi tối hôm nay vì đã
chấp nhận cá cược với Hải Đăng. Giờ cậu có thể tự do sử dụng điều kiện
đó mà ra lệnh ép Diệu Anh làm này làm nọ.
– Nhưng mà… tôi không mang điện thoại.
– Điện thoại của tôi cũng bị ướt nước rồi.
– Đã thế rồi còn không để tôi về nhà được hay sao?
– Không được!
Đã ốm như thế rồi còn muốn về nhà làm gì chứ? Ở đó có ai chăm sóc
được cho Diệu Anh chu đáo như Hải Đăng không? Hơn nữa với tình trạng như vậy có khi trên đường về nhà Diệu Anh lăn ra xỉu không chừng. Hải Đăng
nhất quyết không cho Diệu Anh đi đâu cả, cũng may trong nhà còn thuốc hạ sốt nếu không chắc chắn cậu phải đội mưa ra ngoài rồi.
– Uống thuốc đi.
Dù sao Hải Đăng cũng có ý tốt nên Diệu Anh rất ngoan ngoãn nghe
theo. Diệu Anh không gợi chuyện mà Hải Đăng cũng không mở lời, hai người cứ im lặng như thế suốt đến khi tiếng trống bụng của ai đó réo lên
trong không gian im ắng này. Diệu Anh nghi hoặc nhìn Hải Đăng, khi nãy
không phải cậu ăn rồi sao, bây giờ đói nhanh thế.
– Nhà tôi hết thức ăn rồi, cậu ăn cháo trắng không?
Hết cách rồi, với tình hình hiện tại Hải Đăng chỉ có thể nấu cho
Diệu Anh một nồi cháo trắng thôi. Trong tình huống này Diệu Anh không
kén chọn làm gì, dù sao ăn cháo cũng ấm bụng, không tệ.
Trong lúc Hải Đăng đang nấu cháo Diệu Anh ở phòng khách ngồi chờ,
thỉnh thoảng cô len lén quay đầu lại nhìn xem sao. Quả thật Hải Đăng rất thành thục, nấu ăn rất gọn gàng, xoong nồi chén bát đặt bên cạnh rất
ngăn nắp. Tầm mười mấy phút sau Hải Đăng bưng ra hai bát cháo trắng nóng hổi khói bốc nghi ngút, Diệu Anh hai má đỏ hây hây, hai bàn tay ôm lấy
bát cháo còn nóng, hưởng thụ sự ấm áp của nó.
– Ăn đi, lúc nãy cậu cũng chưa ăn được nhiều.
Hải Đăng đưa muỗng cho cô, nhếch môi khinh khỉnh hất mặt chỉ vào bát cháo. Phải rồi, vừa nghe điện thoại đã gấp rút đi ngay thì ăn được bao
nhiêu chứ.
– Ừ, cậu ăn ngon miệng.
Bụng của Diệu Anh như nuôi con quái vật không đáy trong đó vậy, mới
vài phút cô đã húp hết bát cháo, mặc dù nó vẫn còn khá nóng. Hải Đăng
thấy Diệu Anh mấy lần nhìn vào bát cháo của cậu sau đó còn ngó nghiêng
vào nhà bếp là hiểu liền, chắc chắn còn đói đây. Bây giờ Hải Đăng không
còn tâm trạng để ăn nữa, cậu đổ hết phần cháo còn lại của mình sang bát
Diệu Anh, đứng dậy đi vào phòng.
– Ê ê… cậu còn chưa ăn gì mà…
Mấy lời của Diệu Anh chưa bay đến tai Hải Đăng đã bị cậu sập cửa
ngắt ngang, người gì đâu, giận dai dữ vậy. Thức ăn đã dâng đến tận miệng rồi Diệu Anh nỡ lòng nào từ chối chứ, cô húp hết bát cháo của Hải Đăng
một cách rất nhanh gọn. Vừa bưng hai bát cháo vào bồn rửa đã bị kẻ xấu
xa phía sau gọi giật lại làm Diệu Anh kinh hãi một phen.
– Này, cậu rảnh à? Bệnh rồi còn muốn rửa bát để nặng thêm à? Tôi không rảnh để lo cho cậu mãi đâu nhé.
Diệu Anh bĩu môi, ai thèm Hải Đăng lo chứ? Là cậu tình nguyện mà, cô đâu có ép. Hải Đăng xắn tay áo lên đến trước bồn rửa bát, Diệu Anh biết điều tránh sang một bên, nhưng cô không rời đi, chăm chú nhìn từng hành động của Hải Đăng. Bị người khác nhìn lâu như vậy khiến Hải Đăng rất
khó chịu, cậu ngưng động tác của mình lại giây lát, trừng mắt cảnh cáo
Diệu Anh.
– Cậu mau bước vào phòng cho tôi! Nếu không đừng trách tôi ác độc xấu xa.
Cảnh cáo ngoài miệng vậy thôi chứ Hải Đăng làm gì có khả năng bắt
nạt Diệu Anh chứ, chỉ cần cô nhăn mặt một cái đã khiến tâm tình cậu
không vui rồi. Thế mà Diệu Anh tin thật, rất ngoan về phòng. Mãi đến khi Hải Đăng vào phòng rồi Diệu Anh vẫn không hay biết gì, có vẻ cô rất tập trung suy nghĩ vấn đề gì đó.
– Nghĩ gì vậy?
Hải Đăng vừa lau tóc vừa hỏi, cậu mạnh tay đến nỗi nước bắn hết lên người Diệu Anh.
Diệu Anh đứng xa thật xa Hải Đăng, tên này bị điên rồi. Vừa dầm mưa
về có khi không chỉ Diệu Anh bệnh thôi đâu, không chừng trước sau Hải
Đăng cũng bệnh thôi, vậy mà còn tắm gì không biết.
– Phải làm sao tôi mới liên lạc được với Quỳnh Giao? Không thấy tôi về cậu ấy sẽ lo lắm.
Tất cả cũng chỉ là Diệu Anh lo xa thôi, Hải Đăng không nghĩ Quỳnh
Giao sẽ lo lắng cho Diệu Anh nhiều đến vậy. Nếu thật sự như thế đáng lẽ
ra Quỳnh Giao đã có mặt ở đây rồi, bởi vì Hải Đăng và Diệu Anh biến mất
cùng lúc, đối với mọi người suy nghĩ đầu tiên của họ là đến nhà cậu để
tìm Diệu Anh. Thế mà giờ Hải Đăng còn không thấy cái bóng của Quỳnh Giao ở đâu huống chi là người.
– Cậu lo cho thân cậu trước đi. Lúc nào cũng lo lắng cho người khác như thế không mệt à?
– Tôi khỏe rồi, cậu không thể để tôi về nhà sao?
Hải Đăng sắp tức điên lên vì Diệu Anh rồi, có một vấn đề thôi mà cô
cứ kì kèo mãi là thế nào. Ở nhà cậu bẩn lắm sao mà Diệu Anh cứ đòi về
mãi như vậy.
– Cậu hãy thôi nói mấy điều vô ích đi. Đã thua rồi thì phải chấp nhận điều kiện chứ?
Rõ ràng Diệu Anh chỉ mới uống thuốc thôi, sắc mặt còn rất xanh thế
mà vẫn luôn miệng nói mãi. Chẳng lẽ Diệu Anh không biết mỏi miệng à?
– Được rồi. Tôi sẽ ngủ đâu, cậu ngủ ở đâu?
Đáng lẽ ra Diệu Anh không nên hỏi thế mới phải, bởi cô đã nhìn thấy
nụ cười rất xảo quyệt trên môi Hải Đăng. Đúng là cái miệng lanh chanh!
– Không lẽ cậu muốn chúng ta ngủ chung một giường?
– Cậu điên à? – Diệu Anh vớ lấy cái gối trên giường nhắm thẳng hướng Hải Đăng mà ném đi.
– Tất nhiên sẽ ngủ riêng rồi. Thế cậu hỏi làm gì?
Diệu Anh mím chặt môi, đó chính là hậu quả của việc thắc mắc quá
nhiều thứ. Hải Đăng muốn ngủ đâu thì mặc xác cậu ta chứ, cô hỏi làm gì
để người ta nắm thóp.