Yêu Tôi Ư? Anh Chết Chắc Rồi

Chương 1: Cô bé xui xẻo



...............6am...................Trong căn phòng tĩnh lặng một thân hình nhỏ bé phi về phía nhà tắm

Ầm... theo sau đó là tiếng hét chói tai phá tan bầu không khí tĩnh lặng ấy

- Á mẹ ơi, cứu con - Một giọng nói vang lên

Sau khi nghe được tiếng nói ấy mẹ nó tức tốc chạy lên lầu, vừa đến nơi thấy nó ngã trong chậu quần áo, áo quần ngổn ngang trong nhà tắm, lắc đầu thở dài một cái, mẹ nó đỡ nó ra khỏi nhà tắm rồi ân cần hỏi han:

- Ngọc Anh, con có sao không vậy?

- Dạ không sao đâu mẹ - Nó mỉm cười

- Ờ vậy thì chuẩn bị nhanh lên lát còn đi học nữa nha con - Nói rồi mẹ nó đi xuống dưới bếp

- Yes sir

Rất nhanh chóng nó đã làm vệ sinh cá nhân xong, nó liền đi đến tủ quần aó ngắm nhìn mình trong gương tự hỏi:

- Gương kia ngự ở trên tủ nhà ta ai đẹp được dường như ta

Chiếc gương kia vẫn lặng thinh không đáp mà chỉ có tiếng quạ kêu bên ngoài. Trên trán nó nổi rõ ba vạch đen, không nhịn được mà mắng: - Con quạ chết tiệt không để tao tự sướng một lúc. Hứ rõ ghét! Đồ con quạ!

Nó vừa nhảy chân sáo trên cầu thang vừa hát thì ..........

Rầm! Nó lăn xuống cầu thang

- Tiểu Anh con không sao chứ - Ba mạ nó chạy lại

- Hic hic con không sao đâu, con chỉ thấy đầy sao thôi - Nó mếu máo đáp

- Con đó lúc nào cũng hấp tấp à - Mẹ nó trách yêu

- Thôi không sao là tốt rồi ra ăn sáng nhanh rồi còn đi học - Ba nó cất giọng nghiêm nghị

- Dạ! Con mời cả nhà ăn sáng - nó chạy nhanh ra bếp

15 phút sau.......................

- Con ăn xong rồi, con đi học đây- nó chạy nhanh ra cửa

- Ấy Tiểu Anh cẩn thận

Mẹ nó chưa nói hết câu thì nó đã đâm đầu vào cửa - Mẹ,sao mẹ không nói sớm

- Con còn nói nữa là muộn học đấy- Ba nó lên tiếng nhắc nhở

- Í thôi muôn học con rồi mama con đi học đây - Nó thơm chụt một cái vào má mẹ nó rồi chạy ra khỏi nhà

Nó vừa đến trạm xe buýt thì cũng là lúc chuyến xe cuối cùng của buổi sáng hôm nay xuất phát

- Bác tài, bác tài đợi cháu với đợi với - Nó vừa chạy theo chiếc xe vừa la hét. Cuối cùng sau 5 phút 20 giây gọi và chạy theo xe thì nó cũng đã lên được xe. Lên trên xe nó ngắm nhìn quang cảnh xung quanh rồi mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.

- Này cô bé dậy đi - Tiếng người phụ xe vang lên

- Chết rồi bác ơi bây giờ mấy giờ rôi ạ mà cháu đang ở đâu đây? Nó hoảng hốt

- Bây giờ là 6.50 và đang ở đường xyz huyện abc

Cái gì nó không thể tin vào tai mình nữa, ôi mẹ ơi cách trường nó những 10km

- Bác ơi có thể quay về không ạ - Nó hỏi

- Không được trên xe vẫn còn nhiều hành khách lắm _ Người phụ xe lắc đầu

Nó hoảng hốt: - Dừng xe dừng xe dừng xe lại

Sau khi chiếc xe được dừng nó liền chay tức tốc về phía ngôi trường nó sắp học nhưng đáng tiếc thay trên đường không hề có một chiếc xe tắc xi nào thế nên nó phải cuốc bộ về trường. Vừa đến được trường thì cũng là lúc cánh cửa sắt có chữ " HỌC VIỆN PARADISE" đóng vào. Nó chạy đến dùng ánh mắt cún con nói với bắc bảo vệ: - Bác à cho cháu vào đi mà, bác nể tình cháu là học sinh mới đi nha bác

Cũng may bác bảo vệ là người dễ tính nên đòng ý cho nó vào. Nó vừa vào là chạy như bay đến phòng hiệu trưởng: _ Cậu con xin lỗi con đến trễ

Một người đàn ông khoảng tầm 40- 50 nhưng sắc mặt lại hồng hào tươi trẻ nhìn nó vui vẻ nói với nó: - Đến rồi à con đi học đi, lớp con là lớp 10a9 nhé

Nó chưa kịp để ngài hiệu trưởng nói hết nó đã phóng như bay ra khỏi phòng, hình như nó đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng thì phải nhưng không tài nào nhớ được. nó cứ đi mãi, suy nghĩ mãi thì khóe miệng nó giật giật: - MK hình như nó quên không hỏi lớp 10a9 ở đâu. Bắt nó tìm sao? Cái trường to như thế này tìm thì chẳng khác mò kim đáy rổ. Quay lại hỏi cậu sao? Nó đi ra cũng được 15 phút rồi. Thôi cứ đi rồi tính tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.