Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 20



Bây giờ việc làm thường xuyên của bọn cậu khi đợi xe bus là ăn kem, dù thời tiết dần mát hơn cũng kiên trì ăn mỗi ngày. Có khi xe đến rồi kem vẫn chưa ăn xong sẽ tình nguyện chờ chuyến khác.

Nuốt vào một ngụm nước đá ngọt ngào, Tưởng Thanh Dung không muốn lật tẩy lời nói dối của Lâm Đức Bân, thông cảm nói, “Tứ cũng muốn có chút cống hiến với đội bóng, không được à?”

Thật là, một tháng có thể được mười tám đồng tiền tiêu vặt đã rất nhiều rồi, nếu mời đám phàm ăn kia cũng phải tốn một hai trăm, Lâm Đức Bân lấy tiền đâu ra? Phép tính đơn giản như vậy, cậu nhắm mắt là có thể tính ra.

Lâm Đức Bân ăn xong kem của mình, bắt đầu ăn nửa que còn thừa của Tưởng Thanh Dung, lắc lắc ngón trỏ ra vẻ thần bí nói, “Tiền, không phải nhất định là do cha mẹ cho. Tớ có con đường sinh tài khác.”

“Thật?” Tưởng Thanh Dung vẫn không tin.

“Trân châu cũng không thật như vậy.” Lâm Đức Bân chỉ thiếu không giơ tay thề.

“Tớ đã nói với cậu, tớ có một người cậu từ lúc tớ còn rất nhỏ đã chuyển đến HongKong. Lúc nghỉ hè cả nhà cậu từ HongKong về thăm người thân có ở nhà tớ vài ngày, tớ liền nhờ anh lớn nhà cậu mở cho tớ một tài khoản bên đó, chuyên dùng để đặt cược cá độ bóng đá.”

“… Hả!? Cá, cá độ bóng đá?” Từ ngữ hoàn toàn lạ lẫm khiến Tưởng Thanh Dung không kịp phản ứng, thế nhưng – “Đánh bạc không, không tốt lắm đâu?”

Từ nhỏ tiếp nhận giáo dục đánh bạc độc như mãnh thú và nước lũ, là không thể tiếp xúc. Từ ngữ xuất hiện trong cuộc đời số lần ít đáng thương này khiến Tưởng Thanh Dung thoáng cái không chấp nhận được.

“Ừ, chúng ta ở đây không thể đánh bạc, nên mới phải mở tài khoản ở HongKong.” Lâm Đức Bân biết rõ băn khoăn của Tưởng Thanh Dung nên an ủi, “Yên tâm, HongKong ở xa lắm, chỉ cần không đánh bạc ở đây, còn đánh bạc ở Hồng Kong thì không sao. Câu kia nói thế nào nhỉ, sau khi HongKong trở về, điệu múa cứ nhảy, ngựa cứ chạy.’*, bên HongKong người ta cược đua ngựa cá độ bóng đá là chuyện rất bình thường, không sao đâu.”

Tưởng Thanh Dung nghĩ lại, cảm thấy cũng có lý.

“Vậy cậu cá độ bóng đá thắng tiền à?”

“Lúc đầu cũng có thua, về sau thì thắng. Như World Cup ở Pháp, trận chung kết người đặt Brazil tương đối nhiều, tỉ lệ đặt cược cũng là Brazil cao hơn một chút. Ta nghĩ, muốn cược thì phải cược lớn, mỗi người đều cược Brazil, tớ lại cố tình muốn cược Pháp, thế nên tớ dùng tất cả tài sản của mình đặt cho Pháp. Ha ha, không ngờ tớ đoán mò thế lại trúng, thoáng cái được lãi không ít.”

Tin tức lớn nhất mùa hè, chính là World Cup ở nước Pháp. Với tư cách chủ nhà Pháp tại trận chung kết bất ngờ bùng nổ đánh bại Brazil, lần đầu trong lịch sử nâng chiếc cúp danh giá nhất thế giới. Dù là Tưởng Thanh Dung không chú ý tin tức thể thao cũng từ TV lẫn báo chí biết kết quả cuối cùng. Bây giờ lại nghe Lâm Đức Bân nói vậy, nếu cậu ấy thật sự được ăn cả ngã về không cược cho Pháp, cậu tin Lâm Đức Bân được lời không ít.

Cược cho bên kém, nếu cược đúng tiền lời quả thật rất khả quan, đây là thường thức người không bài bạc cũng biết.

“Thế nhưng cá độ bóng đá cũng sẽ không thắng mãi được!” Đánh bạc thế này, trừ khi chơi bẩn, bằng không nhất định có thua có thắng. Lần này vận khí Lâm Đức Bân tốt nên thắng, lần sau có còn được vận khí như vậy không?

“Đúng vậy, cho nên lần này tớ thắng rồi liền định thu vốn không chơi nữa. Nhưng tiền thắng lần này đủ mời các cậu đi ăn một bữa thật ngọt, cậu cũng đừng lo cho hầu bao của tớ.”

Thấy Lâm Đức Bân nói vậy, lúc này Tưởng Thanh Dung mới buông được tảng đá lớn trong lòng.

“Cứ đi theo ca, ca cam đoan cho cậu toàn ăn ngon mặc đẹp.” Lâm Đức Bân cầm que kem dùng một tư thế ném rổ đúng chuẩn quăng vào thùng rác cách đó không xa.

Tưởng Thanh Dung nghĩ thầm, cho dù không có ăn ngon mặc đẹp, cậu cũng sẽ sẵn lòng đi theo Lâm Đức Bân. Chỉ sợ tương lai có một ngày, Lâm Đức Bân sẽ ghét bỏ cái đuôi nhỏ là cậu này.

Trên dưới đội bóng rổ đều nhớ thương bữa tiệc mà Lâm Đức Bân hứa hẹn, nhưng chuyện đời thường không như là mơ.

Dù đã dùng hết toàn lực, cuối cùng Nhất Trung vẫn thua Tam Trung sở trường thể dục trong trận trung kết, giành được á quân.

So với thành tích năm trước, Nhất Trung đã có tiến bộ kinh người, nhưng kết quả chỉ cách quán quân một bước ngắn vẫn để mọi người vô cùng uể oải.

“Đáng giận!” Dương Khâm ném mạnh khăn xuống đất, xả cơn tức trong bụng. “Tiệc buffe ở Lai Nhân Các của tôi a a a —”

Hôm trước đánh trận bán kết xong, một đám người bu quanh Lâm Đức Bân, cuối cùng từ miệng hắn có được lời hứa mời bọn hắn đi ăn ở Lai Nhân Các. Wow, nghe được ba chữ ‘Lai Nhân Các’ khiến adrenalin của mọi người lập tức vọt lên điểm cao nhất, hận không thể lập tức đánh trận chung kết.

Vào những năm cơm tây dần dần từng bước tiến vào sinh hoạt của người bình thường, Lai Nhân Các trong lòng những thiếu niên này có địa vị hết sức quan trọng. Những thiếu nam thiếu nữ tuổi này, đều lấy việc được ăn một bữa ở Lai Nhân Các để khoe khoang. Nhất là những đôi tình nhân chớm yêu, sông Giang hiu hiu thổi, ăn mỹ thực kiểu tây, quả thực là cảnh lãng mạn trong phim ảnh.

Tuy vậy, dù chi phí ở Lai Nhân Các không phải cao nhất, nhưng cũng là giới hạn tối đa mà học sinh có thể bỏ ra.

Xin người nhà dẫn đến nhưng người lớn đều không quen với cách ăn cùng thức ăn kiểu tây, họ đã ăn vài chục năm đồ ăn Trung Quốc, dạ dày có kháng cự tự nhiên với thức ăn tây. Cũng chỉ có đám thanh thiếu niên mười mấy tuổi đầy lòng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài mới có thể chạy theo như vịt với văn hóa dao dao nĩa nĩa kia.

Mà tiệc buffe tổ chức vào chủ nhật ở Lai Nhân Các càng làm cả đội bóng thèm nhỏ dãi. Với những đứa con trai mười mấy tuổi dạ dày như cái động không đáy, thì còn cái gì càng làm bọn hắn hưng phấn hơn tiệc buffe? Thịt nướng cùng hải sản, đồ uống vô hạn lượng, chỉ nghĩ cũng cảm thấy nước miếng nhỏ dài.

“A a a, tớ còn định nhịn đói ba ngày để đến Lai Nhân Các ăn cho phưỡn bụng đây!” Dương Khâm hối hận muốn giật tóc bứt tai, xông lên điên cuồng lắc Lâm Đức Bân, “Đức Bân, đều tại cậu. Không phải cậu nói cậu sẽ chặn được số 7 kia không cho hắn cướp được bóng sao? Nếu chúng ta có thể cướp được quả bóng ấy, nói không chừng có thể thắng. Cậu nói đi, có phải cậu không muốn mời bọn tớ đến Lai Nhân Các nên mới cố ý thả không?”

Lâm Đức Bân bình tĩnh đẩy Dương Khâm đã thần chí không rõ ra, “Hừ, rõ ràng là chính cậu dẫn bóng bị đứt, chúng ta mới thiếu một cơ hội tiến công.”

“Ắc… Đức Bân, cậu xem, giải á quân này của chúng ta cũng không dễ dàng, cậu dừng tính toán chi li như vậy, được không?” Dương Khâm mặt dày lại quấn tới.

Đội viên khác đồng loạt gật đầu đồng ý lời Dương Khâm.

Mất chức quán quân đã khó chịu rồi, nếu có đồ ăn ngon an ủi không chừng sẽ đỡ hơn một chút —

“Không được. Đã nói giàn được quán quân thì đến Lai Nhân Các, không được quán quân thì về tự mình ăn đi. À, đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn các cậu tiết kiệm tiền giúp tôi đây!”

Tiếng ồn ào phản đối truyền đến từ bốn phương tám hướng —

“Được rồi, không phải huấn luyện viên nói mời mọi người đi ăn rồi hát karaoke sao? Thế cũng đủ rồi!” Tưởng Thanh Dung đứng ra giải vây giúp Lâm Đức Bân.

Đội bóng lọt vào chung kết, huấn luyện viên Lý bất ngờ được hiệu trưởng tán thưởng, nghe nói còn cấp cho đội bóng một số kinh phí không nhỏ làm ngân sách phát triển. Cho nên trước khi thi đấu, huấn luyện viên Lý đã nói, bất kể kết quả thế nào, thầy đều mời tất cả đội viên đi xõa.

“Thế nhưng tớ vừa muốn đi karaoke vừa muốn đi Lai Nhân Các!” Dương Khâm rất ‘thiếu nữ’ nháy mắt, điên cuồng bắn lửa cho Lâm Đức Bân.

“Vậy cậu đi chết đi!” Lâm Đức Bân không rảnh nhìn Dương Khâm biểu diễn, trực tiếp quay người bỏ đi.

* câu này có nghĩa: sau khi hongkong đã trở về, hết thảy ko có gì thay đổi, nên làm gì thì cứ tiếp tục tiến hành, việc đó ko ảnh hưởng đến chế độ chính trị, cuộc sống của Trung Quốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.