Yêu Trong Hận

Chương 4: Ánh Mắt Quen Thuộc



Dường như cảm nhận được cậu đang sợ mình, liền lập tức thả lỏng buông cậu ra. Trong cái nơm nớp lo sợ và hoang mang tột độ của cậu, bà cố nuốt nước mắt vào trong kìm nén cảm xúc của mình.

Bà đưa tay lên mặt cậu, nhẹ nhàng xoa xoa vết bầm tím trên trán và má, đôi môi tô phủ bằng son cao cấp cũng không che giấu được cái màu nhợt nhạt, trong ánh mắt chỉ toàn là nỗi nhớ thương khó mà có thể tả bằng lời. Miệng không ngừng gọi cái tên “ Cố Hà Uy ”.

Không hiểu sao nhưng trong cái hoảng loạn cậu lại cảm nhận được một hơi ấm chưa bao giờ tồn tại trong cậu, cảm giác quen thuộc nhưng lại lạ lẫm này khiến mọi tủi nhục, cô đơn, ấm ức dồn nén bao lâu nay đều bất ngờ ập tới làm cậu bất giác mà rơi lệ, những giọt lệ này rất khác với những lúc cậu khóc vì bị đánh, hay bỏ đói, nó có gì đó mà chính bản thân cậu cũng không rõ.

Thấy cậu khóc, người phụ nữ lại không kiềm chế nổi mà bật khóc thành tiếng, tiếng khóc vang vọng mang theo cả cảm giác đau đớn đến não lòng. Cậu đâu có biết rằng trong tiếng khóc như điện dại này lại chứa tran sự nhớ thương và oán hận của một người mẹ mất con đã chôn vùi từ rất lâu rất lâu to lớn tới dường nào.

“ Con trai ngoan của mẹ, đừng khóc...đừng khóc...mẹ đã đến đón con đây...xin lỗi...xin lỗi con vì đã đến muộn....”.

Cậu ngơ ngác khi nghe người phụ nữ xa lạ này gọi mình là con, chuyện quá bất ngờ khiến cậu nhất thời không thể tiếp thu. Người đàn ông đi cùng thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng đỡ người vợ dậy, khuyên nhủ bà hãy bình tĩnh đừng làm cậu sợ, rốt...rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!

Sau khi mọi người đã bình tĩnh trở lại, trong phòng tiếp khách trưởng quản đã giải thích tiềm tận đầu đuôi sự việc rằng hai người ngồi đối diện là cha mẹ ruột của cậu, cậu tên thật là Cố Hà Uy con trai của một nhà doanh nhân lớn, hồi bé chính vì bị đối thủ cạnh tranh âm mưu bắt cóc nên mới bị thất lạc cha mẹ, họ đã mất rất nhiều công sức nhọc lòng không ít nay đã tìm được cậu.

Cố Hà Uy chăm chú lắng nghe từ đầu tới cuối không bỏ sót chi tiết nào, nhưng cậu vẫn không thể tin chuyện này là sự thật.

Cảm xúc lẫn lộn trách cứ tại sao họ lại để mình chịu khổ trong cái tình cảnh khao khát tình cảm gia đình bủa vây lấy cậu bao lâu qua, xen lẫn vui mừng vì mình không hề bị họ bỏ rơi mà nay còn sắp được đoàn tụ.

Cậu im lặng không nói gì chỉ thầm quan sát hai người bố mẹ đó cũng khiến họ bất an, trưởng quản biết tâm trạng của cậu bà liền khuyên nhủ.

“ Đại...à không, Cố Hà Uy. Ta biết tâm trạng của con bây giờ, ta nhìn con lớn lên từng ngày đều hiểu được sự khao khát gia đình của con lớn như thế nào. Nay con đã đợi được họ, đừng sợ mà hãy rời khỏi đây và bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống mà con đã hằng mong ước ”.

Sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, cùng lời động viên của trưởng quản cậu đã vui vẻ đồng ý.

Mất không lâu thủ tục nhận con đã hoàn tất, cậu tay trong tay với bố mẹ cảm giác có chút nâng nâng khó tả, cái cảm giác cậu đã mong đợi từ lâu dường như nó còn nhiều lần xuất hiện trong những giấc mơ tưởng chừng xa vời nay đã thành sự thật, cậu tự nhủ nhất định sẽ trân trọng và khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc này.

Trước khi ra về cùng bố mẹ, Cố Hà Uy nhận được rất nhiều lời chúc mừng và tạm biệt của các sơ và đám trẻ, có những đứa trẻ còn khóc rất to bầy tỏ lòng hối lỗi trân thành vì bao lâu qua đã không thể đứng ra bảo vệ cho cậu. Cậu rất biết ơn tất cả và không để bụng bất cứ điều gì, cậu còn có một đề nghị muốn gặp Hạ Dương Kỳ lần cuối.

Đứng trước căn phòng cấm túc, Cố Hà Uy và Hạ Dương Kỳ mắt đối mắt cách nhau một tấm kính nhỏ trên cửa.

Nhìn sâu vào đôi mắt anh, cậu muốn biết tại sao anh luôn nhắm vào mình nhưng anh lại chọn cách im lặng và chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lẹm không chút thương cảm hay hối lỗi nào.

Ánh mắt này lập tức khiến Cố Hà Uy rùng mình, cái ánh mắt quen thuộc và một phần hồi ức nhiễu loạn liên tục thoát ẩn thoát hiện trong đầu cậu khiến con tim không hiểu vì điều gì mà đau nhói.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.