Yêu Trong Mùa Tuyết Rơi

Chương 14



Bởi vì Điền Vũ Hòa không cẩn thận vấp ngã, đứa con bị va phải, nhưng may là không sao. Cả nhà Duẫn Lạc ở bệnh viện chăm sóc cô ta gần một tuần, người trong lòng Duẫn Lạc nhớ đều là Tiểu Vũ. “Một tháng rồi, kì hạn hứa với ba đã đến rồi, mình nên nói sao với Tiểu Vũ đây? Mấy ngày nay không ở bên, Tiểu Vũ có nhớ mình không? Tiểu Vũ……”

Chiếu theo ý của Duẫn Học Nghị, Điền Vũ Hòa được rước đến Duẫn gia, cuối cùng cũng sắp xếp Điền Vũ Hòa xong, Duẫn Lạc đi về phía nhà của Tiểu Vũ, trong lòng nghĩ Tiểu Vũ mình tạm thời xa nhau, anh sẽ sớm……

“Tiểu Vũ, anh về rồi đây! Em có nhà không?” Duẫn Lạc mở cửa thì gọi. Nhìn thấy trong nhà rất sạch sẽ, rõ ràng là có quét dọn qua, chỉ là trên đó có một lớp bụi mờ; quần áo phơi ngoài ban công đã khô rồi; chén bát trong nhà bếp được để rất ngay ngăn; mở tủ áo ra, tất cả quần áo được sắp xếp rất ngăn nắp; tất cả đều rất gọn gàng……

Nhưng chỉ không thấy bóng dáng của Tiểu Vũ, câu ta lại chạy đi đâu rồi? Quét dọn sạch sẽ vậy…thuận thế nằm xuống, trên gối là hương hoa nhài thoang thoảng, đầu đột nhiên chạm phải vật cứng, đưa tay lấy là một bức thư, trên đó cũng có hương hoa nhài thoang thoảng, bao bì không có ghi tên………Duẫn Lạc cảm thấy điềm không tốt, từ từ lấy thư ra, nhin thấy chữ của Tiểu Vũ……

Lạc:

Khi anh nhìn thấy bức thư này, em sớm đã rời khỏi rồi. Mở đầu xưa quá nhỉ, hì!

Sau này, anh sống tốt cuộc sống của anh. Mấy tuần cuối cùng này em rất vui, cám ơn anh đã ở bên em…Gặp được anh em rất vui, chúng ta xem quãng thời gian này là kí ức tốt đẹp đi! Em ra đi đem theo kí ức cùng một thứ đẹp đẽ nhất đó…Hai tháng ngắn ngủi, anh đã cho em hồi ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời này! Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà nghĩ lại, đều nói cả rồi. Em biết, khi anh nhìn thấy bức thư này sẽ rất tức giận, nhưng đừng đến quán bar hoang phí bản thân, tĩnh tâm lại, sống tốt cuộc sống của bản thân!

Đừng tìm em, anh không tìm được, nếu có duyên, chúng ta có thể sẽ gặp lại nhau thôi!

“Hà hoa ánh nhật, dã châu cô vụ giang thủy lý.

Hí tẩu thanh sơn, uyển nhược thanh nhàn khách!

Bất kiến giang sơn mỹ như họa! Hữu ý minh triều lai, đồng tọa, phú cầm tế hoàng hoa!”

Byebye! Vũ

Duẫn Lạc ngớ ra rồi, ngần ra rồi; thì ra quãng thời gian này, cậu ta sớm đã tính toán sẵn rồi…

Cậu ta bảo mình làm cơm, giặt quần áo cho mình, cùng mình quét dọn vệ sinh, đi thư viện, đi bờ biển, đi…Tiểu Vũ, tại sao? Em biết rồi sao? Tại sao không thương lượng với anh? Tại sao? Em ở đâu?

Duẫn Lạc nhìn tất cả mọi thứ trong nhà, ngăn nắp như vậy, phảng phất nhìn thấy Tiểu Vũ đang đứng trong bếp dạy mình làm cơm; rồi giặt quần áo cho mình; rồi cùng cậu ta quét dọn nhà cửa; cùng nhau tắm rửa……

Chẳng lẽ, sự chủ động của đêm đó là em đã nghĩ sẵn rồi sao? Là vì để kết thúc sao? Không, anh sẽ tìm được em! Sẽ tìm được! Duẫn Lạc cầm quần áo lên, xuống lầu, lái xe xông về phía trường học.

“Cái gì? Chuyển trường đi rồi? Có địa chỉ nhà của cậu ta không?”

“Không có, tôi không biết, bạn học Văn Vũ đem tất cả tư liệu của mình đi hết rồi.”

“Ừ! Cám ơn.” Duẫn Lạc rất thất vọng, đột nhiên, ý nghĩ thoáng qua: Đúng! Còn Âu Dương, Từ Bằng!

Trước cửa lớp học của Âu Dương—-

“Âu Dương, nói tôi nghe Tiểu Vũ ở đâu, nói tôi nghe.”

“Xin lỗi! Tôi không biết! Biết tôi cũng không nói! Đứa bé cũng sắp ba tháng rồi, còn phải tìm cậu ta sao? Cậu ta không phải chỉ là đồ chơi sao.” Âu Dương hỏi Duẫn Lạc một cách châm biếm.

“Là tôi không đúng! Nhưng mà, tôi yêu cậu ta, bây giờ tôi yêu cậu ta, nhờ cậu nói cho tôi nghe.”

“Xin lỗi! Tôi phải lên lớp, không có gì để nói.” Duẫn Lạc đứng tại chỗ, nhớ đến: Còn, còn Từ Bằng.

Trước cửa lớn—

“Tôi không biết! Nhị thiếu gia, tôi thật sự không biết, tôi phải về nhà rồi! Tạm biệt.”

“Xin cậu! Nói tôi nghe, cậu ta ở đâu! Tôi giải thích với cậu ta.”

“Hà tất chứ? Anh đã phải ly dị, Tiểu Vũ sao có thể chấp nhận tội danh phá hoại gia đình anh chứ? Duẫn Lạc, đây là do anh tự làm ra.” Từ Bằng nói xong, đạp xe đi rồi.

Để lại Duẫn Lạc, bóng dáng cô độc, dưới ánh chiểu tà, bóng kéo dài rất dài……

Trung học Quế Dương—-

“Tiểu Tân, anh của em ở đâu? Nói anh nghe, anh muốn gặp cậu ta.”

“Không cần nữa, anh tôi nói không trách anh, anh sống tốt đi.”

“Anh không thể rời khỏi cậu ta, Tiểu Tân……” Với giọng nghẹn ngào Duẫn Lạc rất bất lực.

Cẩn thận nắm lấy cổ áo của Duẫn Lạc, “Họ Duẫn kia, ngươi làm anh ta bị tổn thương, nếu không phải anh ta không tính toán, ta sẽ không tha cho ngươi, cho dù là cái mạng này!” Buông tay ra, Tiểu Tân lạnh lùng nói một câu: “Anh ta rất yêu ngươi. Anh ấy sẽ không để ngươi khó xử. Khi anh ấy không muốn gặp ngươi, là ngươi không gặp được anh ấy đâu, ta phải đi rồi.”

Duẫn Lạc nhìn lưng của Tiểu Tân, có vài nét rất giống với Tiểu Vũ đó……

Không có tin tức của Tiểu Vũ, bản thân lại không thể dùng thế lực trong nhà tìm cậu ta, bản thân cứ thế đi khắp nơi tìm, gần một tháng rồi, cả người gầy đi một khúc. Hắn chỉ là như thi hành công sự mỗi tuần về nhà xem xem Điền Vũ Hòa, cùng cô ta đến bệnh viện, thời gian còn lại đều là ở trong căn nhà nhỏ của Tiểu Vũ, chỗ đó có hương thơm thoang thoảng của Tiểu Vũ, có thể làm hắn yên tâm……

Duẫn Hành thật sự không nhịn được nữa, dù gì cũng là em trai ruột của bản hân! Gõ cửa, nhìn thấy em trai đến mở cửa, quan sát một vòng, rất ngăn nắp, nhưng lại có lớp bụi mờ. “Sao không quét dọn thế?”

“Đây là Tiểu Vũ quét dọn qua, em sợ em chạm vào rồi, thì sẽ mất đi mùi vị của cậu ta, bóng dáng của cậu ta.”

“Em đang ở đâu?”

Duẫn Lạc dẫn hắn đến phòng ngủ, “Em ở đây, em ăn đồ ở ngoài, không việc gì thì ở trong nhà.”

Duẫn Hàng đau lòng, mắt đo đỏ, em trai khôn lớn rồi sao?

“Tiểu Lạc, em thích gì ở cậu ta?”

“Trên người cậu ấy có hương hoa nhài, rất thơm, rất thoải mái, ở cùng cậu ấy rất an toàn; cậu ta giống như một thiên sứ bình thường, bình thường nhưng vẫn là thiên sứ, chính là thích…Anh hai, anh lại thích gì ở Âu Dương Hạo?”

Đúng rồi, thích thì sao có lý do chứ, Duẫn Hàng quay người đi, nhẹ nhàng nói một câu: “Đây là địa chỉ nhà của họ, có thể là ở trong nhà.”

Duẫn Lạc nhìn tờ giấy đó, “Anh hai, em…”

“Đừng nói nữa, đi đi.” Duẫn Hàng đi mất rồi.

Trong mắt của Duẫn Lạc có sự sống, bắt đầu chỉnh chu lại bản thân, mặc bộ quần áo tình nhân của hai người, còn chiếc quần lót tình nhân của hai người, trong lòng nghĩ: Tiểu Vũ, anh đến đón em! Một tháng nay em sống tốt không? Anh đến đây.

Duẫn Lạc phải đến nhà Văn Vũ, vậy Văn Vũ một tháng nay sống ra sao? Bí mặt của cơ thể Tiểu Vũ nữa?

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.