Yêu Trong Mùa Tuyết Rơi

Chương 17: Đứa trẻ



Bệnh viện, trước cửa phòng sinh—-

Duẫn Học Nghị, Lưu Khả Y, Duẫn Hàng, sốt ruột chờ đợi, trên mặt của Duẫn Lạc không biết là biểu tình gì, có tí lo lắng lại có tí áy náy.

“Vợ con đang sinh trong đó, sao con một tí cũng…..” Duẫn Học Nghị nhìn gương mặt không có gì thay đổi đó của Duẫn Lạc, tức giận lại vô nại.

“Ba, ba biết, đây là việc ngoài dự liệu! Trong tim con chỉ có Tiểu Vũ, con nói là con sẽ chịu trách nhiệm, đây là giới hạn lớn nhất của con rồi, con đã rất có lỗi với Tiểu Vũ rồi.” Duẫn Lạc nói nhẹ.

“Con!” Một bàn tay đánh xuống, bốp một tiếng “Đồ khốn.”

“Được rồi! Học Nghị, bây giờ không phải là lúc làm cái này, Tiểu Lạc không phải không có lý.”

“Đứa con ngoan mà em dạy ra đó!” Duẫn Học Nghĩ vung tay một cách tức giận.

“Tiểu Lạc đã nói là chịu trách nhiệm rồi, được rồi, cãi gì chứ!” Duẫn Hàng vừa nói xong, chỉ nghe “oa” một tiếng khóc.

Đứa bé sinh ra rồi!

Bác sĩ ra rồi.

Đối mặt với sự “tra hỏi” của cả gia đình giàu có này, bác sĩ nói: “Mẹ con đều bình an, là vị công tử, chúc mừng!”

Nói rồi, Duẫn Học Nghị cứ phải nhét một phong bao lì xì cho bác sĩ, nét mặt tươi cười vui vẻ, làm xuất hiện càng nhiều nếp nhăn.

Trong phòng điều dưỡng sản phụ, Điền Vũ Hòa nhìn đứa bé, nhìn về phía Duẫn Lạc, nhưng cô ta không bắt được tí vui vẻ nào, chỉ khi nhìn đứa con anh ấy mới nở ra nụ cười, mà không phải là với mình!

“Lạc, con chúng ta rất giống anh, anh nói nên tên gì nhỉ?” Điền Vũ Hòa hỏi một cách lấy lòng.

“Duẫn Chỉ Qua.(*)”

Sắc mặt của Điền Vũ Hòa lập tức trở nên âm u, không ngờ lâu như vậy rồi anh ấy cũng không quên được cậu ta, còn đem tên của con mình……

“Hình như nghe không lắm, có thể……”

“Chỉ cái này! Lấy không thì tùy cô.”

Điền Vũ Hòa cúi thấp đầu, không có trả lời, bản thân chỉ có hận, hận cái tên Văn Vũ đó, con của mình lại……

Siêu thị—-

“Tiểu Dương, mấy ngày nay em đang làm gì? Lâu rồi không tìm thấy em, anh nhớ em quá!” Nói rồi ôm lấy eo của Âu Dương.

“Duẫn Hàng, cái đồ heo giống có thể tùy tiện động đực này! Ta còn rất bận đó!”

“Em mua tả giấy em bé, sữa bột làm gì vậy? Còn nhiều thực phẩm dinh dưỡng vậy! Chẳng lẽ là mua cho con của hai chúng ta sao? Chúng ta còn chưa có đó, tối nay chúng ta bắt đầu chế tạo được không?”

“Cút! Đi chết đi! Đây là ta mua cho Văn…một người bạn của đường văn hóa! Nó sắp sinh em bé rồi.”

“Oh! Cháu trai của anh ra đời sao em không mua chứ?” Duẫn Lạc bất mãn.

“Duẫn Lạc có lỗi với Tiểu Vũ! Mơ đi!”

“Đứa bé tên ‘Duẫn Chỉ Qua’! Em cũng biết sắp một năm rồi, Tiểu Lạc luôn tìm kiếm Tiểu Vũ, em không thể nói anh nghe cậu ta đang ở đâu sao?” Câu này của Duẫn Hàng nói một cách rất nghiêm túc.

Duẫn Chỉ Qua sao? Haha, Tiểu Vũ, cậu ta còn yêu em, anh có nên nói không? Âu Dương suy nghĩ lấy sự lựa chọn khó quyết định này trong lòng, “Khi Tiểu Vũ nguyện ý tự nhiên sẽ ra thôi, anh cũng biết Tiểu Vũ sẽ không làm những việc phá hoại gia đình của người khác, xem ý trời đi! Thật không biết ông trời làm sao an bài đây…”

“Âu Dương, chúng ta đi thôi!”

“Được!”

“Tiểu Dương, cậu ta là ai?” Duẫn Hàng cảnh giác.

“Bạn học của em, cùng nhau về, sẵn tiện đưa đồ cho người ta! Đừng có phát bệnh!” Âu Dương nói xong cùng Từ Bằng đi rồi, để lại Duẫn Hàng suy tư gì đó…

Tiểu Vũ một tay chống trên eo, một tay xoa lấy bụng của mình, tự mình lẩm bẩm: Bảo bảo, con sắp ra rồi đó! Tha thứ cho ba không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, ba sẽ chăm sóc con, chịu không? Con đạp ba rồi, là phản đối sao? Haha, bảo bảo, phải ngoan đó! Có tí việc, chúng ta phải hi sinh…

Đang ngồi trên ghế sofa, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở phòng ngủ, từ khi mang thai, Tiểu Tân đem toàn bộ những thứ có phúc xạ đều “tiêu diệt”! Ngay cả di động cũng từ chối, bây giờ chỉ có thể đứng dậy đi nghe, ngay tại cửa phòng ngủ, đột nhiên bụng trĩu xuống một cách đau đớn, làm Tiểu Vũ không chịu nổi, “Tiểu Tân, a ba, mẹ, con con, bụng con đau quá, mẹ, mẹ…” Tiểu Vũ la lên.

“Sao rồi? Anh (Tiểu Vũ).” Văn mama và Tiểu Tân cùng chạy qua.

“Đau quá…”

“Tiểu Tân, gọi điện! Nhanh! Mẹ với anh hai con xuống lầu.” Văn mama dìu Tiểu Vũ xuống lầu, Tiểu Tân vội vã gọi điện xong, lấy áo khoác chạy ra ngoài.

Trong bệnh viện—-

“Xét thấy là con trai mang thai, tôi kiến nghị mọi người bây giờ ở lại bệnh viện kiểm tra, tối nay có thể là sẽ sinh rồi.”

“Bác sĩ, không phải tuần sau mới là ngày sinh theo dự tính sao?” Văn mama hỏi một cách lo lắng.

“Con trai mang thai một cách tự nhiên vốn dĩ là hiếm thấy, cậu ta còn không phải là người lưỡng tính, đương nhiên tình huống đặc thù! Hơn nữa sinh sớm đối với thể chất đặc thù như vậy của cậu ta rất bình thường, người nhà không cần quá lo lắng! Mọi người nộp tiền hết đi!”

“Xin người dùng thiết bị Y khoa tốt nhất và…” Không đợi hắn nói xong, bác sĩ nói: “Cậu nhóc, yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”

“Ba mẹ, hai người ở lại với anh hai, con đi nộp tiền…”

Bước đến nơi nộp phí, Tiểu Tân đột nhiên không tìm thấy thẻ tín dụng của mình, trong cơn gấp gáp, một cánh tay đưa qua tấm thẻ tín dụng. Tiểu Tân vừa ngước đầu lên coi, là Duẫn Hàng!

“Xin lỗi! Tôi không cần, tôi lập tức về lấy!”

“Anh của cậu nếu phải sinh rồi, có còn kịp không?”

“Anh biết rồi? Anh tôi không muốn để…”

“Tôi biết, đây là tôi giúp dùm TIểu Dương. Tôi sẽ không nói, thế nhưng, có lúc anh của cậu quá cứng đầu rồi, Tiểu Lạc, bây giờ ngoại trừ một ngày về ở lại vài tiếng đồng hồ xem đứa con, thời gian còn lại cậu ta luôn ở trong căn nhà của họ…Đứa con của Duẫn Lạc tên ‘Duẫn Chỉ Qua’. Được rồi, tôi về trước đây, tạm biệt.”

“Ba, mẹ, Tiểu Tân, con muốn cố gắng sinh tự nhiên. Như vậy đứa bé sẽ khỏe mạnh hơn.”

“Tiểu Vũ, nhưng mà bác sĩ kiến nghị phẫu thuật……” Văn baba lo lắng nhưng con trai mình lại rất cứng đầu.

“Ba.”

“Được rồi, ba biết rồi! Nhưng mà, nghe lời bác sĩ, nếu không được thì phải phẫu thuật!”

“Uhm.”

Tiểu Vũ bị đẩy vào trong phòng sinh……

Chú thích:

*Chỉ Qua: Chỉ và Qua là một bộ phận trong chữ Vũ của Văn Vũ, ghi gộp lại sẽ ra chữ Vũ.

Chỉ: 止 Qua: 戈 => Vũ: 武

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.