Yêu Trong Mùa Tuyết Rơi

Chương 4: Lần đầu tiên



Mở cửa, ló đầu ra, lúc tính nhìn xem thằng tiểu quỷ đó ngủ chưa thì nhận được một tin nhắn: “Anh hai, em ở nhà bà nội, không về nữa đâu! Yên tâm đi nha! Tiểu Tân” [Lạc nào đó: Thời cơ tốt, đây đúng là trời cũng giúp ta! Tiểu Vũ, em là của anh rồi …]

“Thằng tiểu quỷ này!” Tiểu Vũ nghĩ, bị một người cao to như vậy dựa vào người thật sự rất khó di chuyển, không dễ dàng gì mới đến được phòng ngủ, cậu vốn muốn thoát thân, nhưng lúc oay người lại thì bị người ta đè xuống! Trong lúc đầu óc còn đang trống rỗng, môi sớm đã bị phủ lên, không thốt ra được bất kì một chữ nào, từ từ hai hàm răng bị ép mở ra, đầu lưỡi trườn vào, mút mát, sục sạo, trêu chọc lấy một cái lưỡi khác, một tiếng hừ nhẹ “Uhm A” phát ra. Tiểu Vũ bắt đầu đáp lại, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, tay từ từ đặt lên vai của người đó, thơm quá, là mùi nước hoa trộn lẫn với hơi rượu, một mùi vị rất MAN.

Tiếp theo đó Duẫn Lạc bắt đầu dừng nụ hôn dài lại, Tiểu Vũ giống như tạm thời có được sự giải thoát, thở hắt ra một hơi thật mạnh …

Vẫn còn chưa tỉnh táo lại, Duẫn Lạc đã hôn lên xương quai xanh, bả vai của cậu, Duẫn Lạc không ngửi thấy thứ mùi nồng đậm đó nữa, mà chỉ cảm thấy được huơng hoa nhài rất thơm, rất tươi mát, rất quyến luyến, rất muốn ăn mất. Thế nhưng phản ứng của người ở dưới lại rất non nớt, lạ lẫm, chậm rãi đến gần hai quả thù du của cậu, đỏ đỏ, đã cứng lên rồi, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười xảo quyệt rồi cuối người cắn lấy, bàn tay kia không ngừng xoa nắn bên còn lại, rất hưởng thụ …

[Cá nào đó: Ta đứng xem, không lên tiếng!

Lạc nào đó: Ngươi cảm thấy Tiểu Vũ của ta có thể cho ngươi xem sao?

Có con cá nào đó bị lôi đi.]

Lúc Duẫn Lạc cắn vào đấy, Tiểu Vũ thoát ra một tiếng “Uhm a, nhột ………”. Đôi tay nắm chặt lấy vai của người đàn ông ở phía trên mình.

Thì ra nhóc con này sợ nhột, Duẫn Lạc càng vui mừng khhiến cho khóe môi nhếch cả lên, dục vọng ở thân dưới đã nóng rực, không dông dài thêm nữa, hắn tháo dây lưng của con người nhỏ bé ở phía dưới, nắm lấy dục vọng đã ngẩng đầu kia, dùng tay vuốt ve lên xuống.

Tiểu Vũ chưa hề trải qua sự tiếp xúc nào thân mật đến vậy, hơn nữa dục vọng của bản thân còn bị người ta … Không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể sớm đã không còn là của bản thân nữa rồi, dưới kĩ thuật cao siêu của Duẫn Lạc, trong miệng bắt đầu thoát ra tiếng thở hổn hển, nói: “Đừng …… um ……. đừng …… chỗ đó…… đừng chạm … uhm a ……. không muốn, tôi …… không được rồi ……. A ……”. Tiểu Vũ rất nhanh đã nộp vũ khí đầu hàng rồi, chỉ còn lại một trận thở dốc.

Duẫn Lạc dùng dịch thể bôi trơn ngón tay, nhẹ nhàng đưa vào một ngón, người phía dưới la lớn: “Anh làm gì thế, buông tôi ra, đừng chạm vào đó” Giờ ngay cả la hét và đẩy ra cũng chẳng còn sức nữa rồi.

“A, đau …… đau quá ……”

“Bảo bối, lập tức …… thì được …… chật quá … Chật quá đó.”

Tiếp theo là ngón tay thứ hai, từ từ rút ra đẩy vào.

“Mmm a … không muốn … đau… xin anh đừng không ……muốn” Khóe mắt Tiểu Vũ tuôn ra hai hàng lệ ……

Duẫn Lạc sớm đã không chịu nổi cơ thể quyến rũ này, cộng thêm tiếng la của cậu cùng toàn thân đỏ ửng lên, càng làm dục vọng của hắn lớn thêm vài phần. Duẫn Lạc cởi bỏ dây lưng, nắm lấy dục vọng trướng to ra của bản thân, dùng dịch thể của cậu bôi trơn, từ từ đưa vào, tuy là có bôi trơn, nhưng hai ngón tay sao so với dục vọng đó được.

Tiểu Vũ cảm giác phía sau có một vật cứng chặn lại, to quá, nóng quá, cơ thể càng nóng, vật đó đi vào phía trong, đau quá, khóe mắt Tiểu Vũ đẫm lệ. Duẫn Lạc cuối đầu hôn lên nước mắt của cậu, thỏ thẻ bên tai: “Thả lỏng nào bảo bối, cứ giao bản thân cho anh.”

Tiếp đó là cơn đau khiến cả người như bị tê liệt.

“A … không muốn … đau quá … tha cho tôi …… đau quá …… a đau”

Duẫn Lạc từ từ đi vào trong, hắn thật sự không kiên nhẫn được nữa rồi, trước giờ hắn chưa từng nhẫn nại đến vậy, ưỡn người một cái toàn bộ đi vào, chỉ nghe: “Woa a, sảng khoái … chật quá … bảo bối … em thật chặt … Uhm …”

“A, đau …… đau …… tha cho … tôi … xin … xin … anh … xin”

“Từ … từ thì được … rồi, ngoan! Thả lỏng!”

Duẫn Lạc sớm đã không thể khống chế bản thân, dục vọng thế chỗ cho lý trí, hắn bắt đầu điên cuồng lay động, mỗi lần đẩy đưa cái động nhỏ kia sẽ rất phối hợp mà nuốt vào nhả ra, làm cho hắn càng mất phương hướng.

“Chật quá, so với phụ nữ … còn tốt hơn, tốt … cực rồi, bảo bối … bảo bối la lên … nào”

Tiểu Vũ chỉ cảm thấy phía dưới luật động đã chạm đến chỗ phận nào đó của bản thân, rất ngứa, rất căng,tuy không muốn nó đi ra nhưng vẫn là rất đau.

“Không … muốn ……. dừng … nhanh không …… muốn … nhanh …… đừng …”

“Muốn, anh vào …… hay …… là dừng. A … nói. Gọi tên … anh”

“Lạc … nhanh …… không … muốn dừng … Lạc ……. nhanh … nhanh, uhm …… a uhm” Sự thôi thúc của dục vọng làm Tiểu Vũ chẳng rõ bản thân đang nói gì nữa.

“Uhm … A A” Dưới sự ra vào một cách mạnh mẽ của Duẫn Lạc, rốt cuộc hắn phóng vào trong người của Tiểu Vũ. Tiểu Vũ yếu ớt xen lẫn mệt mỏi đã ngất đi rồi. Phân thân của Duẫn Lạc vẫn còn đang giương cao, hắn lật người của Tiểu Vũ lại, chọn phương thức từ sau lưng, lại là một cái ưỡn người vào hết, không ngừng đẩy đưa, Tiểu Vũ trong mờ hồ thoát ra tiếng kêu, có mấy lần tỉnh rồi, nhưng lại từ trong cơn khoái cảm ngất đi. Duẫn Lạc lại một lần nữa phóng ra tinh hoa của mình, hắn nhìn vết máu trên ra giường, còn có thứ đang xuôi theo chân Tiểu Vũ chảy xuống kia, trong phòng ngập tràn thứ mùi vị *** mĩ. Duẫn Lạc cuối đầu hôn lên trán Tiểu Vũ, hắn rút phân thân ra, cậu đi tắm rửa, giúp cậu đắp chăn lên rồi ôm lấy con người nhỏ bé này. Một người mặt tràn trề hạnh phúc, một người mặt còn đọng ánh lệ và nét mệt mỏi, đêm thật sự rất ám muội a!

Bản thân Duẫn Lạc cũng không ngờ rằng bản thân sẽ hôn cậu, trong kí ức của hắn, trước giờ chỉ hôn phụ nữ mà thôi! Đàn ông chỉ là thứ công cụ tiết dục, thế nhưng với con người đang say ngủ này, lại có thề giải thích sao đây? Gió đêm từ cửa sổ thổi qua, một mùi hương hoa nhài thoang thoảng làm hắn yên tâm hạ quyết định, trước lúc chưa chơi chán, bản thân giữ cậu ta lại! Ngày mai nên nói sao với con người nhỏ nhắn này đây? Duẫn Lạc suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.