Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật

Chương 10: Vết Thương Cũ



Do mất thăng bằng, Lộ Trình Trình ngã ngửa ra sau. Cậu kinh hô lên, nhưng được một đôi tay phía sau đỡ lấy, không ngã xuống đất.

"Cảm ơn, cảm ơn." Sau vài giây cậu mới hoàn hồn lại, hai tay chống xuống đất ngồi thẳng dậy.

Trong phòng cũng không bật đèn, Doãn Mạch cúi đầu, ánh sáng từ hành lang chiếu vào người anh, không thể nhìn rõ được biểu cảm.

Lộ Trình Trình xoay người, đối diện với anh: " Doãn Tiên Sinh, tôi... tôi có thể vào không?"

Doãn Mạch không nói gì, xe lăn lùi lại, nhường ra một lối đi, ý tứ rất rõ ràng.

Lộ Trình Trình đứng dậy, như nhớ ra điều gì, đưa tay sờ vào cái bát nhỏ đang giấu trong áo, có chút thất vọng nói: "Gừng đã nguội rồi, trên mạng nói phải chườm nóng, để tôi làm lại, Doãn Tiên Sinh đợi tôi chút."

"Vào đi." Doãn Mạch không để ý đến lời Lộ Trình Trình, đợi cậu bước vào vài bước, anh liền xoay tay đóng cửa lại.

Cánh cửa va vào khung cửa, phát ra tiếng "bịch", Lộ Trình Trình giật mình, rõ ràng cảm nhận được Doãn Mạch đang rất khó chịu.

Cậu ban đầu muốn giúp Doãn Mạch giảm bớt sự khó chịu do vết thương cũ gây ra, nhưng giờ miếng gừng đã không dùng được nữa, còn khiến Doãn Mạch tức giận, cậu nắm chặt cái bát, bắt đầu nghi ngờ hành động bốc đồng của mình có đúng hay không.

Một lúc lâu sau, không ai mở miệng nói gì, cũng không có động tác nào. Trong phòng tối om, khoảng cách giữa họ chưa đến một mét, nhưng Lộ Trình Trình cảm thấy như mình và Doãn Mạch đang đứng ở hai bờ biển xa nhau, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể đến gần anh.

Điều này khiến cậu vừa thất vọng vừa bất lực, không biết nên làm gì tiếp theo.

Một lúc sau, Doãn Mạch bấm công tắc bên cạnh, ánh đèn đột ngột sáng lên, Lộ Trình Trình bị chói mắt, theo phản xạ giơ tay che mắt, tránh ánh sáng trực tiếp chiếu vào đầu, mơ hồ cảm thấy Doãn Mạch đi qua bên cạnh, khi cậu bỏ tay xuống nhìn thì anh đã ở chỗ giường.

Doãn Mạch lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một chai dầu xoa bóp, nhìn thanh niên đang ngây người, giọng nhạt nhẽo nói: "Không phải đến giúp tôi sao?"

"Đến đây!" Lộ Trình Trình vui mừng, vội vàng đặt cái bát xuống một bên, bước nhanh đến trước mặt Doãn Mạch.

Khi nhận chai dầu vào tay, cậu mới nhận ra mình hoàn toàn không biết vết thương của Doãn Mạch ở đâu, có chút ngượng ngùng gõ nhãn trên chai, nhỏ giọng hỏi: " Doãn Tiên Sinh, vết thương của ngài..."

Lời chưa dứt, người đàn ông trước mặt đột nhiên rút dây buộc eo, cởi bỏ áo choàng ngủ và vứt sang một bên.

Cảnh tượng trước mắt quá kích thích đối với Lộ Trình Trình, cậu tròn mắt, hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, động tác của Doãn Mạch vẫn tiếp tục.

Doãn Mạch vén chăn mỏng đắp trên chân, ngẩng đầu nhìn Lộ Trình Trình một cái, tay phải nhẹ nhàng chạm vào bảng điều khiển của xe lăn, tay vịn bên cạnh hạ xuống, anh thành thạo di chuyển cơ thể lên giường, lật người nằm úp.

Lúc này Lộ Trình Trình mới chú ý đến lưng và chân của Doãn Mạch đầy những vết sẹo lớn nhỏ, trong đó có một vết sẹo trông nghiêm trọng nhất nằm ở phần lưng gần eo, vết sẹo lồi lên rõ ràng, dài hơn mười cm.

Khi tra cứu tài liệu, cậu biết được rằng, các sợi thần kinh trong vết sẹo rất nhạy cảm với sự thay đổi của thời tiết bên ngoài, môi trường ẩm ướt, lạnh lẽo sẽ kích thích mô sẹo và các cơ, mạch máu xung quanh co lại, gây ra tình trạng thiếu máu cục bộ, dẫn đến đau đớn.

Do đó, cách giảm đau là thông qua xoa bóp, chườm nóng, bôi thuốc để thúc đẩy tuần hoàn máu.

Lộ Trình Trình không dám nghĩ đến việc Doãn Mạch đã trải qua đau đớn thế nào để lại những vết sẹo này, cậu chỉ cố gắng tập trung vào chai dầu xoa bóp.

Cậu hít một hơi thật sâu, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đặt tay lên vết sẹo ở lưng Doãn Mạch, khẽ hỏi: "Doãn Tiên Sinh, là chỗ này phải không?"

"Ừ."

Dầu xoa bóp đã được mở nắp, nhưng rõ ràng chưa sử dụng nhiều, gần như đầy chai, Lộ Trình Trình đổ một ít vào lòng bàn tay, lập tức ngửi thấy mùi cay nồng.

Lúc này, cậu mới thấy may mắn vì bị bỏng ở mu bàn tay và cổ tay, sáng nay băng bó ở bệnh viện cũng chỉ là một mảnh vải nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc xoa bóp cho Doãn Mạch.

Vì chưa có kinh nghiệm làm việc này, cậu cẩn thận từng động tác, theo hướng dẫn trong tài liệu, chà dầu xoa bóp trong lòng bàn tay cho ấm lên rồi mới đặt tay lên vết sẹo của Doãn Mạch để bắt đầu xoa bóp.

Cậu không biết mình làm có đúng không, cũng không biết việc xoa bóp có hiệu quả không, Doãn Mạch không nói gì thêm, cậu cũng im lặng, cứ thế xoa bóp một hồi lâu, đến khi mưa ngoài trời tạnh, trời bắt đầu sáng mới hỏi: " Doãn Tiên Sinh, cảm thấy khá hơn chưa?"

Doãn Mạch không trả lời, cậu dừng tay, quay đầu lại nhìn mới phát hiện anh đã nhắm mắt, dường như đã ngủ.

Lộ Trình Trình nhẹ nhàng thở ra, trái tim treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng trở lại vị trí.

Cậu giũ tay mỏi, biết rằng lúc này nên rời đi, về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc gần gũi với Doãn Mạch, cuối cùng chỉ đứng dậy vào phòng tắm rửa tay rồi trở lại giường.

Cậu tắt đèn, ngồi xuống sàn, mượn ánh sáng nhạt dần từ cửa sổ, lặng lẽ nhìn người đàn ông trên giường.

****

Lộ Trình Trình hoàn toàn không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, khi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng đã tràn ngập khắp căn phòng.

Cậu mơ màng xoa xoa mắt, phát hiện mình vẫn đang ngồi trên sàn, có lẽ vì quá mệt mỏi nên đã gục đầu vào giường nhìn Doãn Mạch mà ngủ quên lúc nào không hay.

Người đàn ông trên giường đã không còn thấy đâu nữa, cậu ngồi thẳng dậy, xoay xoay cổ đau nhức. Khi cậu cử động, chiếc chăn mỏng trên lưng trượt xuống chân, lúc này cậu mới chú ý đến chiếc chăn tối qua Doãn Mạch dùng đã được đắp lên người mình.

Nghĩ đến người đã đắp chăn cho mình, trong lòng cậu bỗng dưng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Mưa rơi suốt đêm, không ngờ hôm nay lại là một ngày trời trong nắng ấm.

Đồ dùng cá nhân đều ở phòng tắm dưới lầu, Lộ Trình Trình gấp chăn lại, chỉ chỉnh lại áo ngủ và tóc sơ qua rồi bước ra khỏi phòng. Cậu vẫn lo lắng cho vết thương cũ của Doãn Mạch, nên đi thẳng tới thư phòng, nhưng gõ cửa một lúc cũng không thấy động tĩnh gì.

Không ở phòng ngủ cũng không ở thư phòng, chẳng lẽ Doãn Mạch ra ngoài rồi?

Lộ Trình Trình mang theo thắc mắc xuống lầu, không về phòng mà đi tìm Doãn Mạch khắp nơi, cuối cùng tìm thấy anh trong phòng ăn.

" Doãn Tiên Sinh, chào buổi sáng~" Cậu vừa chào vừa tiến lại gần, ban đầu chú ý hoàn toàn vào Doãn Mạch, một lúc sau mới nhận ra trên bàn ăn đã bày sẵn nhiều hộp cơm giao đến, trông rất quen mắt.

Vì mới tỉnh ngủ, đầu óc cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo, mãi đến khi nhìn thấy túi giấy đựng đồ ăn mang về bên cạnh, cậu mới chợt nhớ ra, đây chẳng phải là hộp cơm của nhà hàng mình từng làm thêm sao!

Dù đã qua một tuần, nghĩ lại cảnh mình bị bắt gặp khi ăn trộm đồ ăn, cậu vẫn thấy xấu hổ muốn chết, không biết phải đối mặt thế nào với đồ ăn mang về của nhà hàng này.

Dường như Doãn Mạch đã quen với thói quen hay ngẩn người của cậu, nhẹ nhàng nói: "Không còn sớm."

"Hả?" Lộ Trình Trình gãi gãi đầu, phản ứng một lúc mới nói: "Tôi đi rửa mặt ngay, Doãn Tiên Sinh ăn trước đi, không cần đợi tôi."

Nói xong, cậu đứng đợi vài giây, thấy Doãn Mạch không có ý tiếp tục mở miệng, liền quay vào phòng tắm.

Lộ Trình Trình chưa ăn sáng, lúc này thật sự có chút đói, nhưng lại không chắc Doãn Mạch đang đợi mình hay tạm thời không muốn ăn. Cậu rửa mặt xong quay lại phòng ăn, thấy Doãn Mạch vẫn cầm kindle*, giữ nguyên tư thế lúc cậu rời đi, liền ngồi xuống bên cạnh, hỏi: " Doãn Tiên Sinh, bây giờ là mấy giờ rồi?"

*Kindletheo mình tra là máy đọc sách í, không biết chuẩn không.

Doãn Mạch nhìn điện thoại: "Một giờ chiều."

Lộ Trình Trình vốn nghĩ mình chỉ chợp mắt một hai tiếng, cậu có chút giật mình trước giờ này, cúi đầu nhìn điện thoại trên bàn của Doãn Mạch, xác nhận trên màn hình hiện rõ con số 13 to tướng, lập tức nhận ra Doãn Mạch đã đợi mình rất lâu.

Cậu vừa mở nắp hộp cơm, vừa áy náy nói: "Tôi ngủ quên mất. Doãn Tiên Sinh, lần sau ngài có thể gọi tôi dậy sớm hơn."

Doãn Mạch thường có thói quen ăn uống rất đều đặn, thường ăn trưa vào khoảng 12 giờ.

Khi nhìn rõ món ăn trong hộp cơm, Lộ Trình Trình lại ngạc nhiên, Doãn Mạch không biết vô tình hay cố ý, đã đặt lại những món mà trước đây cậu từng ăn trộm, chỉ là lần này vì thêm một người nên có thêm hai món nữa.

*************

Tác giả có lời muốn nói: ①Nội dung liên quan đến vết sẹo được trích dẫn từ Baidu

​Khụ khụ, nhìn thấy thân thể Doãn Mạch (√)

Nhân tiện, hãy giúp Doãn Mạch giải thích rằng anh ấy không giận Trình Trình.

·

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong khoảng thời gian 2020-08-05 20:40:57~2020-08-06 21:00:03~

Cảm ơn thiên thần nhỏ ném mìn: Mojito và 1 miếng;

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới dung dịch dinh dưỡng: Kim tự tháp Ai Cập 1 chai;

Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.